Chương 2

Nghe xong, mặt của Quân Thành Vũ và Quý Phương Phương không còn chút máu, toàn bộ khách mời lúc đó há hốc mồm.

Này là...hủy hôn phút thứ 89?

Mẹ của Quân Thành Vũ- Tần Mạc Nhu tức giận, bà ta hằn học nói:

"Con tiện nhân đó dám hủy hôn với con trai tôi? Hùng Chí, ông xem đi??"

Cha Quân Thành Vũ- Quân Hùng Chí day day thái dương, ông mệt mỏi trả lời: "Bà bình tĩnh, phải tìm hiểu chuyện này là sao đã chứ."

Quân Thành Vũ đứng sượng trân trên đó, mọi ánh đèn, biết bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía anh ta. Anh ta rất muốn cử động gì đó, nhưng không thể.

Quý Diệp không nói không rằng mà hủy hôn, như này khác gì vả một phát vào mặt anh ta rồi nói tôi đá anh rồi?

Quý Phương Phương lúc này ở dưới cúi gằm mặt, trong lòng cô ta có lẽ đã hiểu, Quý Diệp đã biết chuyện của cô ta và Quân Thành Vũ rồi.

Nhưng thế thì làm sao?

Trên mặt Quý Phương Phương lộ ra nụ cười hiểm ác, ngón tay bấu chặt lấy váy.

Quý Diệp không làm vợ Quân Thành Vũ, vậy thì cái ghế thiếu phu nhân nhà họ Quân là của cô ta rồi?

Haha, thế này thì nên cảm ơn Quý Diệp mới đúng.

Quân Thành Vũ gắng gượng nở nụ cười, anh ta cầm mic: "Thật xin lỗi mọi người, tôi xin chút thời gian đã."

Anh ta cầm điện thoại, gọi vào số Quý Diệp.

Gọi ba bốn lần, cuối cùng Quý Diệp cũng bắt máy.



Nếu như trước kia mỗi lần Quân Thành Vũ gọi, Quý Diệp đều nở nụ cười, đáp lại bằng sự ngọt ngào dịu dàng, thì hôm nay giọng của cô buốt giá đến rét lòng.

"Alo, anh có gì cần nói với tôi à?"

"Diệp Diệp, em sao vậy? Sao lại bỏ đi đâu rồi?"

"Tôi ở đâu phải thông báo cho anh à?"

"Nhưng hôm nay là lễ cưới của chúng ta mà?"

Quý Diệp cười lạnh.

Lễ cưới mà biết chú rể nɠɵạı ŧìиɧ từ lâu, vậy thì tốt nhất là dẹp đi cho khỏe người.

"Tôi thành toàn cho anh, hôm nay nếu anh muốn tiếp tục cái lễ cưới này thì đi hú hí với em gái tôi ấy."

Trong mắt Quân Thành Vũ hiện lên một tia kinh ngạc.

"Em biết rồi?"

"Đương nhiên."

"Quý Diệp, anh....anh...anh là bị quyến rũ! Anh sai rồi!! Em hãy tha thứ cho anh đi, anh chỉ bị làm mờ mắt!"- khi nói câu này, giọng Quân Thành Vũ rất nhỏ.

Quân Thành Vũ thật sự rất muốn Quý Diệp quay về, không có cô ta thì sao có được cổ phần?

Bằng mọi cách phải dỗ được Quý Diệp, để cô ta toàn tâm toàn ý lấy anh. Cô yêu anh như vậy, chắc sẽ đồng ý thôi.

Nhưng Quý Diệp ở đầu dây bên kia cười khinh một tiếng, cô lạnh lùng:

"Khi anh thốt ra câu này anh không thấy kinh tởm sao? Muốn lấy cô chị rồi chơi cô em à? Mơ đẹp thế."



Nghe là biết Quý Diệp hoàn toàn không muốn rồi.

Thế thì...

Anh ta không cúp máy, trực tiếp cầm mic nói lớn.

"Kính thưa quý vị, nếu đã xảy ra sự cố ngày hôm nay thì tôi cũng xin phép thông báo luôn."

"Tôi vẫn sẽ không hủy lễ cưới này, tuy nhiên sẽ đổi thành lễ đính hôn, và người tôi muốn đính hôn là Nhị tiểu thư nhà họ Quý, Quý Phương Phương!"

Bên dưới lại thêm một trận shock nữa.

Cái quái gì thế? Bọn họ là đi ăn cưới thôi mà, có cần thay đổi tình tiết 360 độ như vậy không?

Quý Phương Phương bày ra bộ mặt ngạc nhiên rồi e thẹn, chứ trong lòng cô ta sớm đã đắc ý muốn chết.

Quý Diệp ơi Quý Diệp à, cô xem đi, người đàn ông của cô về tay tôi rồi, chức thiếu phu nhân nhà họ Quân chính là của tôi!

Mẹ của Quý Phương Phương- Trương Di Thanh lộ ra một nụ cười, chuyện này cũng là chuyện tốt bất ngờ đi?

Con tiện nhân Quý Diệp đột nhiên hủy hôn, Quân Thành Vũ là thiếu gia nhà họ Quân, mà cậu ta còn thích con gái mình, vậy thì không phải ngày tháng sau này đều như mộng rồi sao?

Bà ta khích khích Quý Phương Phương: "Mau lên, đừng để Quân thiếu gia đợi."

Quý Phương Phương ngại ngùng đứng dậy, cô ta đi tới bên cạnh Quân Thành Vũ. Quân Thành Vũ lập tức nắm lấy tay cô ta.

Cha mẹ Quân Thành Vũ tuy bất ngờ nhưng cuối cùng lại mặc kệ, dù gì chả là con gái nhà họ Quý, miễn là không phải Quý Diệp là được.

Tần Mạc Nhu cảm thấy con bé Quý Phương Phương này cũng không tệ, ít ra là do con trai bà ta thích, còn tiện nhân kia thì lúc nào cũng khiến bà ta nhìn vào là khó chịu.