Sau đó cô ấy chỉ vào Giản Mạn Hủy: "Người này thì ghê gớm rồi, làm luật sư, rất có tiếng trong giới luật sư."
Sau đó chỉ vào Khang Hiểu Lan: "Cô ấy à? Trước đó cô ấy làm một cô thiên kim tiểu thư nhàn rỗi, bây giờ cô ấy đã giáng cấp thành một đầu bếp."
Khang Hiểu Lan ngay lập tức nhướng mày trợn mắt nhìn Án Ức Nhu.
Án Ức Nhu phớt lờ ánh mắt nhìn chằm chằm của Khang Hiểu Lan và chỉ vào Cung Diệc Ngưng: "Người này cũng giỏi cực, là một vũ công ba lê nổi tiếng."
Tô Vãn Hạ đột nhiên có cảm giác như mọi người đều đã khác đi rất nhiều, sáu năm trước, tất cả đều là những cô gái trong sáng và ham chơi, bây giờ mỗi người đều có thành tựu của riêng mình, thời gian thực sự là thứ vũ khí có thể thay đổi mọi thứ.
"Còn cậu thì sao? Vãn Hạ" Án Ức Nhu hỏi Tô Vãn Hạ.
Những người còn lại cũng mở to mắt nhìn cô.
Khi đó, Tô Vãn Hạ không chỉ có tiếng là hoa khôi của trường Đại học Hill, mà còn mang danh là một kỳ tài.
Cô khẽ mỉm cười, bỗng chốc đã làm mê hoặc ánh mắt của mấy người, quả nhiên đúng là hoa khôi của trường, nụ cười của cô thật mê người.
"Như các cậu đã biết, mình luôn thích ngành kiến trúc xây dựng. Sau khi ra nước ngoài, mình tập trung vào thiết kế và đã dấn thân vào ngành này một cách tự nhiên."
"Ồ."
"Wow." mấy người khác trầm trồ.
"Vãn Hạ, cậu thật có nghị lực, vẫn luôn theo đuổi ước mơ của mình." Án Ức Nhu đã thực sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. "Ha ha, chỉ cần kiên trì, thì sẽ có cơ hội thực hiện được." Tô Vãn Hạ bùi ngùi nói.
“Nhưng được gặp lại các cậu, mình rất vui.” Tô Vãn Hạ nâng chiếc ly trong tay, “Cám ơn các cậu đã không quên mình.”
“Vãn Hạ, chúng ta sẽ là bạn tốt suốt đời.” Án Ức Nhu cũng có chút đa cảm, trong cuộc đời này để có được vài người bạn thân thật không dễ dàng.
“Hãy nâng ly chúc mừng tình bạn của chúng ta nào!” Giản Mạn Hủy lớn tiếng nói.
"Cạn ly."
"Cạn ly."
Bữa cơm này, Tô Vãn Hạ đã rất vui, lần đầu tiên sau 6 năm cô có cảm giác thoải mái, dường như những điều chất chứa trong lòng đều biến mất, từ trong đáy lòng đến cơ thể đều cảm thấy vô cùng thư thái.
Sau bữa ăn, mấy người họ ngồi cùng nhau trò chuyện, Giản Mạn Hủy đề nghị buổi tối cùng nhau đi Happy, nhưng bị Tô Vãn Hạ từ chối, vì cô muốn về nhà trước, về ngôi nhà mà cô đã xa cách 6 năm trời.
Sau khi rời khỏi nhà của Án Ức Nhu, Tô Vãn Hạ lái xe về khu vực phía đông của thành phố C.
Hầu hết những người sống ở khu Đông của Thành phố C đều là những danh gia quý tộc, những tòa biệt thự sang trọng khiến Tô Vãn Hạ cảm thấy lạ lẫm.
Cô tự giễu nhếch khóe miệng, xem ra 6 năm thật sự thay đổi quá nhiều.
Đỗ xe trước một căn biệt thự, nhìn vào ngôi nhà mà cô nhớ nhung suốt 6 năm trời qua ô cửa kính, một cảm giác khó tả chạy khắp người.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô xuống xe và nhẹ nhàng bấm chuông cửa.
Một phút sau, cánh cửa mở ra với một tiếng cạch, và trái tim của Tô Vãn Hạ run lên.
Một người phụ nữ hơn 30 tuổi ló đầu ra, khi nhìn thấy Tô Vãn Hạ thì hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, lễ phép hỏi: "Vui lòng cho hỏi, cô là ai?"
“Chị Lưu, ai vậy?” Một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên.
Ngay sau đó có tiếng bước chân đi ra phía cửa, khi mẹ Tô nhìn rõ người đứng ngoài cửa thì bỗng chốc sửng sốt, tỏ vẻ bất ngờ và mấp máy miệng.
Tô Vãn Hạ nhìn người mẹ đã già đi khá nhiều, thì cũng đỏ hoe đôi mắt, cô liền tiến đến ôm lấy vai mẹ Tô, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, con đã về rồi!"
Mẹ Tô lúc này mới ý thức được và rưng rưng nước mắt: "Hạ Hạ, đúng thật là con, con đã trở về rồi, con có biết cha mẹ con nhớ con đến thế nào không?"
"Họ thật quá đáng, không cho cha mẹ liên lạc với con, thậm chí cha mẹ cũng không biết con sống ở bên đó có tốt không."