Chương 18.2

Câu này thực ra là nói với mấy người Mục Anh Thần, nhưng họ hoàn toàn không có ý để ý đến cô ta, cô ta có chút xấu hổ.

Tô Vãn Hạ nhịn không được thở dài, sau đó cười nói: "Ừm, đi đường cẩn thận."

Sau khi bước xuống bậc thang, Ôn Linh Nhã nhẹ nhàng mỉm cười với mọi người, sau đó chậm rãi xoay người rời đi.

“Ai, rốt cục đi rồi.” Mục Sở Dương mở miệng phun ra một câu.

"Một đám soái ca mị lực quá lớn." Tô Vãn Hạ buồn cười lắc đầu.

“Tôi thích nghe những lời này.” Quý Hoa hài lòng gật đầu.

“Tôi cũng thích nghe.” Mục Sở Dương nói.

“Thực ra, tôi cũng rất thích.” Mục Phong cũng nói.

Mục Anh Thần liếc nhìn họ như nhìn một thằng ngốc, sau đó lạnh lùng bước ra ngoài.

Tô Vãn Hạ dang hai tay ra, tỏ vẻ bất lực.

"Đi thôi."

Họ đến bãi đậu xe VIP, Tô Vãn Hạ muốn đến khu bình thường để lái xe của mình, nhưng Mục Anh Thần bảo cô lên xe, rồi mở cửa xe ngồi vào.

“Em.” Cô muốn nói cô muốn lái xe của mình.

“Bảo em lên xe thì em cứ lên xe.” Giọng nói của Mục Anh Thần có chút lạnh lùng.

Tô Vãn Hạ vuốt trán, sau đó mở cửa xe, ngồi vào.

Mấy người Mục Phong nhìn cảnh này với vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ rằng đại ca của họ lại cường thế như vậy đối với Vãn Hạ.

Sau khi Tô Vãn Hạ lên xe, liền đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng của Mục Anh Thần khiến cô có chút không biết làm sao, làm cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cô sợ anh đến gần, nhưng cũng không thể che giấu niềm vui trong lòng.

Cô dường như đang đứng ở ngã tư đường, loay hoay không biết phải đi đâu.

Nhưng cô biết rõ cho dù cô đi theo con đường nào, thì sẽ dẫn đến kết quả sai cho những người khác.

Mục Anh Thần liếc nhìn Tô Vãn Hạ từ khóe mắt, nhìn cô mê man nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như một đứa trẻ lạc đường, nói anh bá đạo cũng tốt, nói anh ích kỷ cũng được, tóm lại, lúc này đây, anh sẽ không để cô trốn khỏi anh nữa.

Xe dừng lại ở nhà hàng mà Mục Anh Thần đưa cô đến lần trước, Mục Phong và những người khác đến ngay sau đó, Tô Vãn Hạ nhìn đồng hồ, sau đó gọi điện cho Yến Ức Nhu, nói cho cô biết địa chỉ.

Buổi chiều cô đã nói cho Yến Ức Nhu là buổi tối mời khách ăn cơm.

Người phục vụ đưa họ đến một căn phòng trang nhã khá sang trọng, Quý Hoa vừa lật thực đơn, vừa không ngừng lẩm bẩm nói: "Vãn Hạ, tôi sẽ không khách khí đâu, tôi sẽ gọi món nào đắt nhất."

Tô Vãn Hạ cắt ngang một tiếng:" Gọi món gì cũng được, đừng khách khí, tối nay cho anh ăn no đến mức không thể đi đường được."

Điện thoại đột nhiên vang lên, "Người đẹp, cậu ở đâu vậy?"

" Vãn Hạ, thật ngại quá, buổi tối mình đột nhiên có buổi biểu diễn nên không đi được, để hôm nào mình mời." Giọng nói không tự nhiên của Cung Diệc Ngưng truyền tới.

"A? Mạn Hủy cũng không đến được, cậu cũng không tới được sao?" Vẻ mặt Tô Vãn Hạ thất vọng.

"Ha ha, hôm nào mình mời mọi người."

"Vậy được rồi." Cúp máy với vẻ mặt mất hứng.

Nhìn thấy Tô Vãn Hạ như vậy, Quý Hoa không khỏi mở miệng hỏi: "Cô hẹn ai không tới à?"

"Cung Diệc Ngưng."

Quý Hoa lật thực đơn trong tay nháy mắt dừng lại, sau đó nhàn nhạt nga một tiếng lại tiếp tục lật xem.

Mục Phong ngồi rất gần Quý Hoa, sự khác thường vừa rồi, Tô Vãn Hạ không có chú ý tới, nhưng anh ta nhìn ra, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cũng nhìn thực đơn trong tay.