Chương 2.2: Gặp lại

Tô Vãn Hạ nghe được tên của anh ấy xong, chân mày nhíu lại.

Động tác của cô vừa vặn bị Mục Sơ Dương bắt gặp.

“Sao vậy? Không có phương tiện sao?” Mục Sơ Dương cho rằng cô không muốn nói tên cho anh ấy biết.

Tô Vãn Hạ cười: “Không có, đây là danh thϊếp của tôi, có thời gian mời cậu uống cà phê.”

Mục Sơ Dương nhận danh thϊếp, nhìn thấy tiếng Anh trên đó, vui vẻ nói: “Cô ở nước ngoài hả? Mới vừa về nước sao?”

“Đúng vậy! Hôm nay vừa trở về”

“Tôi cũng ở nước ngoài vừa trở về không bao lâu”

Tô Vãn Hạ cũng ngạc nhiên: “Xem ra chúng ta đều cùng về từ nước ngoài. ”

Vừa nói xong, điện thoại lại vang lên.

Tô Vãn Hạ ngượng ngùng nhìn nhìn Mục Sơ Dương , “Ngượng ngùng, tôi nghe điện thoại.”

“Ừm, không có gì.”

“Ức Nhu, ừm. Đã mua hết rồi, được được mình đến ngay.”

Tô Vãn Hạ tắt điện thoại, nhìn Mục Sơ Dương : “Ngại quá, hôm nay không có thời gian, hôm nào tôi mời cậu.”

Mục Sơ Dương cười cười: “OK.”

“Bye!”

“Bye”

Nhìn Tô Vãn Hạ biến mất, Sơ Dương mới nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe, lại không nhanh lên, xác định sẽ bị mắng.

Chờ anh ấy chạy tới bãi đỗ xe, quả nhiên, những vệ sĩ đang đứng cạnh một chiếc Rolls-Royce xa hoa, cung kính đứng đó. Nhìn thấy anh ấy đều khom lưng hành lễ: “Tứ thiếu!”

Mục Sơ Dương gật đầu, kéo cửa ghế sau ngồi xuống.

Nhìn thấy sắc mặt anh trai không tốt lắm, anh ấy quơ quơ tấm danh thϊếp mà Tô Vãn Hạ cho anh tới trước mặt Mục Anh Thần, “Nhìn thấy không, nước ngoài vừa trở về đã gặp được người đẹp.”

Mục Anh Thần cũng không thèm nhìn, lạnh lùng quay đầu đi, ra lệnh cho tài xế phía trước: “Lái xe.”

Xe chuyển động, chậm rãi chạy, ngoài xe truyền đến tiếng nói vang dội của vệ sĩ: “Chào Mục thiếu! Tứ thiếu!”

Mục Sơ Dương nhìn biểu cảm trên mặt Mục Anh Thần, ra vẻ thần bí nói: “Anh, em nói cho anh biết, này mỹ nữ cùng ta giống nhau, cũng là vừa từ nước ngoài trở về đâu!”

Mục Anh Thần nghe anh ấy nói như vậy, nhíu mày càng sâu.

“Vẫn là một cô gái xinh đẹp , thế nào? Muốn em giới thiệu cho anh hay không.”

“Anh nói anh đã độc thân biết bao nhiêu năm rồi? Từ khi em xuất ngoại anh vẫn cô đơn, bây giờ mà vẫn còn một mình, anh à, không phải em nói chứ. Anh… . .”

Mục Sơ Dương đang lẩm nhẩm không ngừng, ánh mắt của Mục Anh Thần đảo qua, anh ấy lập tức ngậm miệng lại.

Nhìn anh ấy ngậm miệng lại, Mục Anh Thần cũng thu hồi ánh mắt, thân thể dựa vào lưng ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mục Sơ Dương nhún vai, cũng dựa vào lưng ghế, nhàm chán thưởng thức danh thϊếp trong tay.

Lơ đãng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên đôi mắt anh lóe lên, anh ấy bật ngồi dậy, nhanh chóng hạ cửa xe, kêu: “Hi! Tô Vãn Hạ! Tô Vãn Hạ.”

Đột nhiên, cổ áo bị người bắt lấy, kéo anh ấy về một phía.

Còn không đợi anh ấy phản ứng lại đây, chỉ thấy Mục Anh Thần lạnh lùng nhìn anh ấy: “Em vừa mới kêu ai?”

Vẻ mặt Mục Sơ Dương khó hiểu “Anh, anh làm sao vậy, anh buông em ra trước đã.”

“Anh hỏi em vừa rồi kêu ai hả?” Đột nhiên Mục Anh Thần rống to, có vẻ gấp gáp muốn biết.

“Em kêu Tô Vãn Hạ, chính là cô gái nhờ em giữ đồ dùm trong siêu thị, vừa rồi hình như em nhìn thấy cô ấy.”

“Ách, chính là cô ấy.” Mục Sơ Dương đưa tấm danh thϊếp kia đưa tới trước mặt Mục Anh Thần.