Bộ đồ này thật đúng là rất vừa vặn đó? Kích thước vừa phải, di chuyển ngón chân, đôi giày cũng vừa vặn!
Trong lúc cô bị phân tâm, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, khi cô hoàn hồn lại, trong phòng họp chỉ còn lại Mục Anh Thần, Quý Hoa và cô thư ký xinh đẹp.
" Ấy. Đều đi rồi?" Sao vừa ngẩng đầu lên toàn bộ phòng họp liền không còn ai vậy? Tại sao tên Mạnh Xán kia cũng không gọi cô một tiếng mà cứ thế đi vậy?
Xấu hổ cười hai tiếng, đứng lên, vừa định xoay người rời đi, Mục Anh Trần mở miệng nói.
"Cô Tô có vẻ rất thích phân tâm."
"Hả? Ha ha, đâu có."
Mục Anh Thần liếc nhìn cô một cái, từ bên cạnh cô đứng lên đi ra ngoài, cô thư ký xinh đẹp đi theo phía sau.
Quý Hoa nhìn Tô Vãn Hạ mỉm cười: "Đi thôi."
Tô Vãn Hạ đành phải đi theo phía sau bọn họ: "Hoa, cảm ơn bộ quần áo cậu tặng."
Quý Hoa nhướng mày nghi hoặc.
"Bộ quần áo này không phải là cậu tặng sao?" Tô Vãn Hạ chỉ vào bộ quần áo trên người mình.
"Ồ. Ha ha" Quý Hoa lúc này mới hiểu, hoá ra là có người làm chuyện tốt sau đó đẩy lên đầu anh ta.
“Thế nào, có vừa không?”
“Ừm, cũng khá vừa.”
“Vậy thì tốt.” Quý Hoa ngượng ngùng.
Mục Anh Thần đi ở phía trước nghe được tiếng nói chuyện của họ, hơi có chút mất tự nhiên.
"Xin chào! Vãn Hạ" Mục Sơ Dương từ trong phòng làm việc đi ra, vẻ mặt xấu xa đi về phía Tô Vãn Hạ.
"Xin chào." Tô Vãn Hạ chỉ cảm thấy nụ cười của anh ta quá mức kỳ lạ.
“Vãn Hạ, cô còn nhớ lần trước cô nói muốn mời tôi uống cà phê không?”
"Ha ha, tôi nhớ, làm sao lại không nhớ được chứ?"
"Nếu không, hôm nay thế nào, vừa vặn tan tầm” Mục Sơ Dương da mặt dày nói.
“Ừm, được.”
“Vãn Hạ, anh ta trông xe cho cô, tôi cũng cho cô quần áo, cô cũng nên mời tôi đi nữa chứ?” Quý Hoa cũng nói.
Tô Vãn Hạ toát mồ hôi hột, "Vậy vừa vặn, chúng ta đi cùng nhau đi!"
"Vãn Hạ, vậy cậu cũng phải mời chúng tôi một bữa hay không." Khang Hiểu Lan ôm cánh tay Mục Phong xuất hiện.
Tô Vãn Hà nhíu mày: "Không phải mỗi ngày đều nấu cơm tình nhân sao? Tại sao còn ăn cơm của mình?"
"Ha ha, hôm nay không phải." Khang Hiểu Lan cười nói.
"Được, vậy đi thôi." Tô Vãn Hạ nhìn mấy người, đang chuẩn bị đi về phía thang máy, thư ký xinh đẹp đi tới.
"Cô Tô, Mục tổng có việc muốn tìm cô."
Tô Vãn Hạ nhất thời sững sờ tại chỗ, những người khác đều có thâm ý nhìn cô chằm chằm.
Tìm cô có việc? Vừa rồi họp sao không nói, nhất định yêu cầu cô ấy đi ngay bây giờ.
“Cô Tô, mời đi lối này.”
Tô Vãn Hạ nhìn đám người Quý Hoa cầu cứu, bọn họ lắc lắc như búp bê lắc đầu.
Mục Sơ Dương còn nói: "Vãn Hạ, đừng ngại, buổi trưa mời không được, buổi tối mời cũng được."
"Đúng vậy, buổi tối lại mời chúng mình cũng không muộn nha" Khang Hiểu Lan phụ hoạ.
Tô Vãn Hạ thực sự muốn bóp chết bọn họ, liếc nhìn bọn họ một cái, nhận mệnh đi theo thư ký đến văn phòng tổng giám đốc.
Mấy người phía sau bắt đầu xì xào bàn tán: có gian tình, khẳng định có gian tình.
"Cảnh tượng hôm qua, ôi chao...!"
"Mục Sơ Dương, anh nhỏ giọng lại đi, truyền đến tai đại ca anh liền chết chắc."
"Cảnh gì, mau nói cho tôi biết, nói cho tôi biết nha."
"Suỵt."