Chương 10.1: Cô gái uống quá chén (1)

Khi Tô Vãn Hạ nhìn thấy cảnh này, trái tim cô như bị kim châm.

Trước đây anh không bao giờ để ai khoác vào cánh tay của anh, ngoại trừ cô.

Trước đây anh không bao giờ khiêu vũ với người khác, ngoại trừ cô.

Trước đây anh không bao giờ nhìn bất kỳ người phụ nữ khác, ngoại trừ cô.

Trước đây anh cũng không bao giờ phớt lờ sự tồn tại của cô như bây giờ.

Nhưng những chuyện này đã thay đổi từ khi nào? Cô không thể nhớ rõ...

Cô cứ nghĩ sau 6 năm sẽ không còn tình cảm nữa nhưng khi nhìn thấy anh, cô mới biết 6 năm qua mình đã tự lừa dối bản thân và người khác.

Cô cũng đã từng nghĩ rằng, trong 6 năm qua anh chắc chắn đã có người khác, có lẽ đã kết hôn và sinh con, nhưng khi đó cô đang ở nước ngoài chỉ cười trong đau khổ.

Sau khi trở về, cô không nghe được tin anh kết hôn, lúc đó cô đã mừng thầm trong lòng, đúng vậy, cô phải thừa nhận là cô đã mừng thầm.

Nhưng khi cô nhìn thấy anh kề vai sát cánh với những người phụ nữ khác, cô đột nhiên không thể chấp nhận sự thật này, điều này vô cùng tàn nhẫn đối với cô.

Có lẽ đây là tâm lý ích kỷ của con người, người đã từng yêu cô đến chết đi sống lại, bây giờ lại thân mật với người phụ nữ khác trước mặt cô, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ có chút khó chịu!

Nhưng cô không chỉ có chút khó chịu, mà là cả người cô từ đầu đến chân đều thấy khó chịu.

Jesse đột nhiên nắm lấy tay cô, Tô Vãn Hạ lập tức thoát ra khỏi luồng suy nghĩ.

"Summer! Khiêu vũ với tôi nhé, tôi sắp rời khỏi đây rồi"

Tô Vãn Hạ ngạc nhiên nhìn anh ấy: "Anh... quay về ngay đêm nay sao, không ở lại Trung Quốc thêm hai ngày à?"

Jesse bất đắc dĩ mỉm cười: "Không, ở Anh còn có rất nhiều chuyện chờ tôi."

"Được thôi"

Một lúc sau, hai người cũng đến trung tâm của sàn nhảy, Tô Vãn Hạ mặc một chiếc váy vải nhung màu đen hở lưng, chiếc váy được đính rất nhiều viên kim đá nhỏ lấp lánh, dưới ánh đèn khiêu vũ càng lấp lánh và mê người.

Cô giống như một thiên thần bóng đêm, giải phóng toàn bộ sự quyến rũ độc đáo của riêng mình.

Nhìn thấy bóng dáng của Tô Vãn Hạ và Jesse, sắc mặt Mục Anh Thần lập tức tối sầm lại, bàn tay to trên vai Đinh Niệm Tử vô thức siết chặt.

Đinh Niệm Tử cố kìm chế không dám phát ra tiếng nào, cô ta không dễ gì được khiêu vũ với anh Thần, nên cô ta không thể phá hỏng bầu không khí đẹp đẽ như vậy.

"Summer, tiễn tôi nhé." Jesse nhìn Tô Vãn Hạ đang lơ đễnh, và nhẹ giọng nói.

"Ừm"

Hai người bước ra khỏi hội trường, đi đến trước cổng khách sạn, một chiếc Maybach màu bạc đã đợi sẵn ở đó.

Jesse nghiêm túc nhìn Tô Vãn Hạ, trầm giọng nói: "Summer, người cô vẫn luôn giấu trong lòng là anh ta sao?"

Tô Vãn Hạ ngạc nhiên nhìn anh ấy, mặc dù Jesse không nói rõ tên nhưng cô biết anh ấy đang ám chỉ Mục Anh Thần.

Cô lúng túng nói: “Không, Jesse, anh cũng thấy rồi đấy, tôi và anh ấy chỉ là bạn học đại học bình thường thôi.”

“Summer, cô không cần giải thích, tôi không thể nhúng tay vào quá khứ của cô, nhưng nếu lần này anh ta không biết quý trọng em, vậy thì tôi sẽ không lùi bước nữa.” Nói xong, anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy Tô Vãn Hạ. .

"Tôi biết cô vẫn luôn biết được tấm lòng của tôi, lần này tôi đồng ý cho cô trở về là để cho cô nhìn rõ lòng mình."

"Summer, tôi sẽ chờ đến ngày cô đưa ra lựa chọn."

Sau đó, Tô Vãn Hạ chưa kịp nói lời nào thì anh ấy đã buông cô ra rồi quay người đi tới cửa xe đã mở sẵn.

Anh ấy đứng đó 3 giây, cuối cùng đã không nói gì và bước lên xe mà không quay đầu lại.