Gương mặt ngày thường luôn căng thẳng, chưa từng mỉm cười bao giờ của Thẩm Chí Quốc lộ ra vẻ khϊếp sợ.
Tần Sắt mỉm cười nói: “Cha, nói ra thì đứa bé cũng còn nhỏ, là vô tội, con nghĩ cha cũng không muốn làm tổn thương cháu ruột… và cả con ruột của mình!”
Tần Sắt không ngờ rằng phần tài liệu đen mà người thần bí gửi cho cô hôm nay đã đủ để chôn luôn lão già này, bề ngoài thì nhìn cổ hủ nghiêm khắc, nhưng sau lưng lại là một ông già lén nuôi kỹ nữ.
Chu Linh Linh mà Tần Sắt vừa nhắc tới chính là người tình của ông ta, mà chuyện khiến mọi người càng bất ngờ hơn chính là, người tình này là con gái của một người tình trước của ông ta, trạc tuổi con trai ông ta.
Tần Sắt thầm cảm thán, hai cha con nhà họ Thẩm này, thật sự quá buồn nôn, buồn nôn muốn chết.
Chu Linh Linh sinh cho Thẩm Chí Quốc một đứa con trai, năm nay lên bảy, vừa mới vào tiểu học, tên là Hạo Hạo.
Thẩm Chí Quốc giấu kín hai người này, nhưng kín nữa thì vẫn bị người thần bí điều tra rành mạch.
Nhìn thấy những thứ đó, sự lo lắng trong lòng Tần Sắt càng giảm đi.
Cô thật sự, có thể nghênh ngang ở nhà họ Thẩm rồi.
Vương Thu Hà thấy Tần Sắt thì mất hứng ngay: “Nói nhiều lời với cô ta làm gì, vừa mang thai đã muốn xưng vương ở nhà bà già này, sao cô không đi chết luôn đi, lập tức đi nấu nước cho tôi, chuẩn bị nước rửa chân, đừng có lề mề…”
Thẩm Chí Quốc bỗng nhiên lại vỗ bàn: “Đủ rồi, đây là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Thẩm, bà tàn phế rồi hay sao mà không tự làm?”
Tần Sắt nhếch miệng cười.
Vương Thu Hà ngơ ngác, chồng bà ta lật mặt quá nhanh, bình thường đều đứng bên cạnh bà ta dạy dỗ Tần Sắt cơ mà. Bà ta bị chồng quát lớn, không còn mặt mũi nào nữa, bèn nói: “Cô ta là con dâu nhà họ Thẩm, phải hầu hạ mẹ chồng như tôi mới đúng.”
Thẩm Chí Quốc cau mày: “Nếu bây giờ bà nằm liệt trên giường, nó dám không hầu hạ bà thì tôi sẽ không tha cho nó. Bà có thể đừng ồn ào nữa được không, không phải nói về nhà lập tức đi WC à, sao còn chưa đi?”
Nụ cười trên mặt Tần Sắt càng lúc càng rõ ràng.
Vương Thu Hà trừng mắt liếc Tần Sắt rồi mới đứng dậy đi toilet.
Thẩm Chí Quốc đỏ bừng mặt: “Cô…”
Tần Sắt tiếp tục rắc độc: “Cha à, Hạo Hạo cũng thật đáng yêu, hy vọng… cháu trai của cha sau khi sinh ra cũng có thể đáng yêu như chú nhỏ của nó.”
Thẩm Chí Quốc run rẩy: “Cô… sao cô biết được?”
“Cha, chuyện này không quan trọng, quan trọng là… Cha yên tâm, con sẽ không nói cho mẹ chồng đâu, thật ra con cũng hiểu cha có nỗi khổ riêng, tính tình của mẹ chồng thật sự là… Ôi, con cũng thông cảm cho cha lắm, người đứng đầu trong gia đình mà cả ngày bị mẹ la mắng như cháu trai vậy, đàn ông ai mà không chịu nổi.”
Thẩm Chí Quốc không ngờ Tần Sắt sẽ nói như vậy, run run khóe miệng: “Cô… thật sao?”
“Cha à, con hiểu cha, nhưng…” Tần Sắt vuốt bụng: “Cha, đây là cái thai đầu tiên của con, rất quan trọng, phải bổ sung nhiều dinh dưỡng, rồi mua quần áo giày dép, chuẩn bị các loại đồ vật linh tinh, trẻ con mà, không thể mua ít được…”
Thẩm Chí Quốc yên lặng rút thẻ trong ví ra, nở nụ cười hiền lành trước nay chưa từng thấy: “Đừng keo kiệt với đứa bé, trong này có hơn 20 vạn, không đủ thì cứ nói với cha.”
Thẩm Chí Quốc dịu dàng như trong mơ vậy, chưa từng xuất hiện bao giờ.
Tần Sắt nhướng mày: quả nhiên rất có ích!
Bỗng nhiên, di động lại vang lên, Tần Sắt liếc mắt nhìn một cái, tâm tình tốt đã lập tức biến mất.
Cố Cảnh Uyên: Đêm nay đến trả con!