Chương 28: Xấu Xa Thật Thoải Mái (4)

Cố Cảnh Uyên cong môi cười: "Ha..."

Nụ cười châm chọc, ánh mắt sắc bén lạnh băng như lưỡi dao phẫu thuật.

Tần Sắt sợ nhất chính là Cố Cảnh Uyên cười như thế, quá đáng sợ.

Cô nuốt nước miếng, từ từ lui về sau: "Anh.....Anh đừng cười như thế, tôi sợ, cậu.....cháu, cháu đưa cậu tới đây thôi, cậu đi thong thả, cháu... cháu phải trở về chăm sóc chồng cháu!"

Nói xong, Tần Sắt xoay người muốn chạy!

Nhưng làm sao Cố Cảnh Uyên có thể để cho cô chạy thoát, anh bắt cánh tay cô lại, kéo người vào trong ngực, cười nhạt: "Rất có bản lĩnh, lợi dụng gian phu xong, liền muốn một chân đá văng, làm gì có chuyện dễ dàng như thế?"

Ánh mắt Cố Cảnh Uyên khiến Tần Sắt rợn cả tóc gáy, cô run lẩy bẩy hỏi: "Cố Cảnh Uyên, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Cố Cảnh Uyên cúi người: "Còn chưa ly hôn, đã nghĩ đến chồng sau, nếu em nghĩ như thế, không bằng tôi giúp em tìm một người?"

Tần Sắt lắc đầu liên tục: "Không, không... không dám làm phiền anh, loại chuyện nhỏ này, chính tôi tìm là được..."

Cố Cảnh Uyên châm chọc cô: "Nếu ánh mắt em được việc thì sẽ tìm tới Tɧẩʍ ɖυệ sap?"

Nói xong, anh lại bổ một đao: "Đầu óc ngốc nghếch, ánh mắt cũng kém chết đi được."



Tần Sắt cắn răng, tôi nhịn!

Đây là sảnh phòng khám: "Cậu, ban ngày ban mặt, trước mặt công chúng, người đến người đi, cậu vẫn nhanh buông cháu ra đi, như vậy không tốt..."

Cố Cảnh Uyên lạnh lùng nói: "Lúc quyến rũ tôi, sao em không nghĩ như thế?"

Tần Sắt nắm chặt tay, lại là câu này, cô quyến rũ được đó cũng là vì định lực của anh không đủ, nếu đủ định lực có thể bị cô quyến rũ sao?

Tần Sắt bỗng nhiên dùng sức lực toàn thân đẩy một cái, tránh thoát khỏi tay Cố Cảnh Uyên, cô cả giận nói: "Tôi chịu không nổi nữa rồi, Cố Cảnh Uyên, không phải là ngủ một giấc thôi sao, có cái gì ghê gớm, tôi cũng không để ý, một người đàn ông như anh để ý làm gì? Chẳng lẽ lần đầu tiên của tôi, cũng là lần đầu tiên của anh sao?"

Cố Cảnh Uyên...

Tần Sắt hơi khựng lại, mẹ ơi, chẳng lẽ là thật, không phải chứ?

Người có tiền, không phải người đẹp bên người như mây sao?

Nếu nói như thế, cô thật sự có chút chiếm tiện nghi!

Dẫu sao, người ta chưa lập gia đình, người đàn ông kim cương, lại còn là lần đầu.....

Tần Sắt lắc lắc đầu, thôi, thôi, cái này không phải điểm chính.

Tần Sắt đưa hai tay ra: "Được rồi, cho dù anh là lần đầu, vậy hai chúng ta hòa nhau, sau này không ai nợ ai, anh bớt bày ra dáng vẻ như tôi thiếu tiền anh đi."



Cố Cảnh Uyên đến gần một bước: "Hòa nhau? Nếu tôi không muốn thì sao."

Tần Sắt khẽ cắn răng, thấp giọng quát: "Tôi mặc kệ anh muốn làm gì, nếu anh thật sự muốn làm lớn chuyện, được, theo anh, dù sao tôi mặc kệ giá nào, không ai nhìn thấy không ai bắt được, không có bằng chứng, tôi sẽ không thừa nhận."

Cố Cảnh Uyên gật đầu: "À, không có bằng chứng thì không thừa nhận!"

Tần Sắt bỗng nhiên ý thức được không đúng, không hay rồi, tại sao lại cảm giác sắp gặp nguy hiểm.

Cô liên tiếp lui về phía sau: "Anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, đừng làm loạn.... Đây chính là bệnh viện, chung quanh đều là người, nếu anh dám làm bậy, tôi gọi người đó....."

Cố Cảnh Uyên nhìn cô, nâng khóe môi, anh cười khiến toàn thân Tần Sắt ớn lạnh.

Chỉ thấy anh sải bước ép tới, ôm Tần Sắt vào trong ngực, cúi đầu nhanh chóng hôn lên môi cô.

Tần Sắt sửng sốt mấy giây, đang muốn tát một cái, nhưng Cố Cảnh Uyên chủ động buông cô ra, nghiêng mặt không thay đổi hỏi: "Chụp được chưa?"

Tài xế không biết từ chỗ nào chui ra, giơ điện thoại di động lên: "Đã chụp được, cậu chủ."

Tần Sắt…

……