Khóe miệng Tần Sắt co quắp, đương nhiên cái em gái anh, làm gian phu còn làm đến nghiện phải không?
Không phải ngủ một giấc thôi sao, cứ như anh thật sự thua thiệt lắm vậy?
Cô cũng không kém được không?
Diện mạo không kém, vóc người không kém, còn là gái tơ, hơn nữa ngày đó anh rõ ràng ăn rất vui vẻ.
Dĩ nhiên, những thứ này Tần Sắt không có dũng khí nói ra trước mặt Cố Cảnh Uyên.
Tần Sắt kinh sợ lấy lòng nói: "Cậu à.....Cậu....Cậu....Cậu không cần khách khí như thế....Nhắc tới, cũng coi là người một nhà ha ha..."
Cố Cảnh Uyên nắm cằm Tần Sắt, nghiêm trang nói: "Giúp người làm niềm vui!"
Anh trầm ngâm một giây, lại bổ sung một câu: “Đúng là người một nhà.”
Hốc mắt Tần Sắt đỏ lên, lời này thật sự không thể nào tiếp tục nói.
Cô đáng thương nói: “Cháu biết, công việc cậu bận rộn, lãng phí thời gian trên người cháu thật sự quá đáng tiếc, nếu cậu lo lắng nhân phẩm cháu không tốt, sau này sẽ mượn chuyện kia uy hϊếp cậu thì cháu xin thề độc, nếu cháu dám nói bậy bạ, sau này cháu....cháu....Cả đời đều không ly hôn được, không không không, cái này quá độc.... sau khi cháu ly hôn, sẽ không tìm được người chồng thứ hai, cậu cảm thấy được không?”
Cố Cảnh Uyên đến gần Tần Sắt, ánh mắt lạnh lùng, nhìn toàn thân Tần Sắt phát run, anh nói từng chữ:: "Không - nhưng... Con người tôi làm việc, không thích bỏ dở giữa chừng."
Dù sao nói đưa em đi thì nhất định phải đưa em đi.
Cô dứt khoát không vùng vẫy nữa, khóc lóc nói: "Cậu... Cho con đường sống đi!"
Nếu như có thể quỳ xuống, bây giờ Tần Sắt đã quỳ.
Cố Cảnh Uyên không để ý tới cô, nói rõ phải đưa cô đến bệnh viện.
Tần Sắt gấp đến vò đầu bứt tai, trong lòng Cố Cảnh Uyên này rốt cuộc đang nghĩ gì, chẳng lẽ anh thật sự không sợ, quan hệ mờ ám của bọn họ bị đưa ra ánh sáng?
Chuyện này thật sự không phải chuyện vinh quang gì?
Tần Sắt cẩn thận hỏi: "Cậu, nói nghiêm túc đi, cậu....Cậu, đối với cháu... Có phải có hay không..."
Cố Cảnh Uyên nâng mí mắt lên: "Có phải hay không cái gì?"
Một cặp mắt thâm thúy u ám khiến Tần Sắt lại kinh sợ, nuốt nước miếng, lắc đầu: "Không... Không có gì..."
"Nói."
"Tôi... Tôi nghĩ vớ vẩn, cho dù có gì, vậy cũng nên là tôi có gì đó với anh....Dù sao, sức hấp dẫn của anh bắn ra bốn phía, mấu chốt là anh có tiền.....Nếu phụ nữ không bị anh hấp dẫn, vậy khẳng định là ánh mắt có vấn đề..."
Cố Cảnh Uyên ghé mắt nhìn cô: "Ý của em là em có ý với tôi?"
Tần Sắt vội vàng xua tay: "Không không không, ý của tôi là, tôi.....Tôi có ý xấu, nhưng không có gan....Dù sao cũng là một người phụ nữ đã lập gia đình, không so được với những cô gái độc thân kia..."
"Tôi thấy lá gan em lớn thật, tim còn đau không?" Cố Cảnh Uyên nhàn nhạt nói xong, ánh mắt lành lạnh quét qua ngực Tần Sắt.
Tần Sắt gần như che ngực theo bản năng, đỏ mặt, vội vàng lắc đầu: "Không... Không đau... Không bao giờ đau..."
Nhục nhã, quá nhục nhã!
Lần trước quá mất mặt, cô không muốn có lần thứ hai.
Tần Sắt thấy sắp tới bệnh viện, mới cuống cuồng: "Cậu, quan hệ của chúng ta, vẫn ... Không nên phơi ra ánh sáng tốt hơn chứ?"
Khóe môi Cố Cảnh Uyên nở một nụ cười âm u: "Em cảm thấy tôi làm gian phu của em khiến em rất mất mặt sao?"
Tần Sắt lập tức lắc đầu, vì bảo vệ tính mạng cô nói: "Không, tôi sợ.....Anh, anh và... dan díu với phụ nữ có chồng, sợ anh mất mặt..."
Cố Cảnh Uyên lẳng lặng nhìn cô: "Thế ly hôn chẳng phải được rồi sao....."
……..