Giây phút đó, trong lòng Tần Sắt chỉ có một suy nghĩ!
Nói thật, Cố Cảnh Uyên cười một tiếng đúng là đẹp mắt, nhưng cũng quá tà ác.
Sau khi điện thoại kết nối, Cố Cảnh Uyên nhấn loa ngoài, tự mình đưa điện thoại di động đến bên tai Tần Sắt.
Tần Sắt cắn răng nghiến lợi: Khốn kiếp!
Không thể coi thường người khác như thế, đúng, ngày đó cô cố ý quyến rũ anh, là cô không đúng, nhưng anh không thể chơi như vậy, hơn nữa, cô... Hồi đó cô là gái tơ, nghiêm khắc mà nói chính là cô thua thiệt.
Huống hồ, nếu Cố Cảnh Uyên thật sự là chính nhân quân tử ngồi ôm không loạn thì ngày đó sẽ không bị cô quyến rũ.
Những lời này, Tần Sắt không dám nói, cô sợ có mạng nói sẽ không có mạng xuống xe.
Tɧẩʍ ɖυệ ở đầu bên kia điện thoại ầm ĩ: "Tần Sắt, hiện tại cô ở nơi nào, lập tức cút đến bệnh viện cho tôi, cô đừng tưởng rằng nắm được điểm yếu của tôi trong tay thì cô thật sự có thể tác oai tác quái trong nhà chúng tôi, trong bụng cô mang đứa con hoang đó, cô tốt nhất là còn giữ được mạng mà sinh nó ra..."
Tần Sắt cứng miệng không nói lời nào, mặc cho Tɧẩʍ ɖυệ ở bên kia điện thoại hùng hùng hổ hổ.
Những lời này, Tần Sắt nghe không có vấn đề gì, dù sao cũng đã quen.
Nhưng, sắc mặt Cố Cảnh Uyên càng ngày càng khó coi.
Anh nói: "Em nói hay là tôi nói!"
Tần Sắt kinh ngạc, con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài: Lúc này anh nói cái gì, muốn hại chết cô có phải hay không?
Giọng nói của Tɧẩʍ ɖυệ thoáng dừng sau đó cả giận nói: " m thanh gì vậy? Tần Sắt, cô ở đâu? Vừa rồi có phải đàn ông đang nói chuyện hay không.....Có phải tên gian phu đó không? Được lắm, tiện nhân, hại mẹ tôi vào bệnh viện, cô lại lêu lổng cùng gian phu..."
Tần Sắt che mặt, đúng vậy đúng vậy, bây giờ tôi đang cùng gian phu lêu lổng đây, anh có thể làm gì?
Ánh mắt Cố Cảnh Uyên nhìn chằm chằm Tần Sắt, nói: "Nói xong chưa?"
Tần Sắt ngẩng đầu, khϊếp sợ nhìn Cố Cảnh Uyên, anh lại dám mở miệng? Tại sao anh dám?
Tɧẩʍ ɖυệ ở bệnh viện, chung quanh lộn xộn, giọng nam trong điện thoại cô nghe có vẻ hơi quen, nhưng không rõ lắm, nhưng lúc này anh ta tức giận sắp mất lý trí, nón xanh, đây chính là nón xanh trên đỉnh đầu của anh ta.
Tɧẩʍ ɖυệ hét lên: "Anh là ai?"
Cố Cảnh Uyên nhìn Tần Sắt, nói: "Người – đàn – ông – của – cô - ấy..."
Mấy chữ không sợ hãi không gợn sống, khiến Tần Sắt sợ run, mang cho cô một loại chấn động không nói ra được.
Không biết tại sao, khi Cố Cảnh Uyên nói ra lời này, trong lòng Tần Sắt lại thấy chút ấm áp, cứ như... Giây phút đó, thật sự mình đang được người ta che chở.
Đây là cảm giác rất lâu cô chưa từng có.
Nhưng làm một gian phu, ồn ào với chồng chính thức của cô như vậy có phải không tốt lắm không?
Một cái nón xanh như anh có phải quá lớn gan hay không, không sợ bị phát hiện, thanh tiếng không cần nữa?
Mặc dù, Tɧẩʍ ɖυệ là một tra nam khốn nạn từ trong xương, nhưng....Cô làm như vậy, ít nhiều cũng có chút không đúng.
Khi Tɧẩʍ ɖυệ nghe được Cố Cảnh Uyên nói "Người đàn ông của cô ấy" , chỉ cảm thấy mình sắp bị nón xanh này đè chết, bây giờ anh ta hận không thể thở ra màu xanh.
Cả người Tɧẩʍ ɖυệ tức run rẩy: "Anh.....Anh.... Được lắm, được lắm.....Anh có biết tôi là ai hay không, tôi là chồng cô ta, tôi và cô ta là vợ chồng hợp pháp..."
Tɧẩʍ ɖυệ tức giận như vậy thật sự không phải vì thích Tần Sắt, anh ta hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ, nhưng anh ta là một người đàn ông, bị nón xanh khıêυ khí©h như thế, đây là nỗi nhục của anh ta.
Cố Cảnh Uyên lạnh nhạt nói: "Ha... Vậy thì đã sao?"
………