Thấy Cố Cảnh Uyên nghiêm túc nói ra lời này, trong đầu Tần Sắt có một đoàn ngựa chạy qua.... Này phải nói chuyện tiếp thế nào đây? Có cho người ta nói chuyện nữa hay không?
Cô dẩu miệng, môi mấp máy mấy cái, nhưng không biết nên nói lời gì tiếp theo.
Có phải là cô quá ngu ngốc hay không, không rõ cuối cùng vị thiên tài này có ý gì?
Hay là cho tới bây giờ thiên tài không cùng một thế giới với người tầm thường bọn họ?
Tần Sắt cảm giác mình như bị rơi vào trong hố, không biết nên bò ra ngoài như thế nào.
Cô tiến lại gần bên người Cố Cảnh Uyên, nói: "Cậu, có phải cậu sợ....cháu sẽ lợi dụng chuyện ngày đó uy hϊếp cậu hay không? Cậu yên tâm, cháu làm người vô cùng có nguyên tắc, tuyệt sẽ không bôi xấu danh tiếng của cậu, sau này cháu nhất định sẽ tôn kính cậu, hiếu kính với cậu như cậu ruột, cậu thấy... Được không?"
Cố Cảnh Uyên nhìn gương mặt gần trong gang tấc, người nghiêng về trước, đến gần cô: "Vậy sao!"
Anh đến rất gần, lúc nói ra hai chữ này, hơi thở ấm áp phả vào mặt Tần Sắt, khiến cô có một giây say mê.
Tần Sắt nuốt nước miếng: "Vậy... Cậu muốn sao?"
Cô thật sự hối hận, tại sao ngày đó đầu óc nóng lên không nghĩ tới hậu quả chứ.
Cố Cảnh Uyên đó, ngay cả Cố Cảnh Uyên cô cũng dám ngủ, dao phẫu thuật trong tay người ta không biết lúc nào sẽ làm thịt cô.
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Cố Cảnh Uyên chậm rãi chuyển từ trên mặt Tần Sắt đến trên cổ cô, Tần Sắt sợ hãi nuốt nước miếng, có loại cảm giác đầu óc và thân thể sắp gãy lìa.
Cũng may Cố Cảnh Uyên không nhìn cổ cô quá lâu, ánh mắt anh tiếp tục đi xuống, không mang theo chút tình cảm nào, lạnh lùng nhưng lại vô cùng càn rỡ, giống như thiên tử dò xét lãnh địa của mình, hoàn toàn không thêm cố kỵ.
Cuối cùng, ánh mắt Cố Cảnh Uyên dừng lại trên ngực cô, rất trắng trợn.
Trên mặt Tần Sắt bắt đầu nóng lên, nín thở, cô lắp bắp nói: "Cậu... Cái này... Ban ngày ban mặt, ở trên xe... Không, không tốt... Chúng ta không thể lại tiếp tục sai nữa, cậu, nghĩ thoáng chút, danh tiếng của cậu quan trọng hơn..."
Cố Cảnh Uyên đưa tay về phía ngực của cô, giây phút đó mặt Tần Sắt đỏ bừng, trong lòng cô nghĩ cuối cùng mình nên đánh một bạt tai tới, hay là, dứt khoát trực tiếp nằm xuống phối hợp mới tốt?
Nếu không, chọn cái sau đi, dù sao cái trước có thể sẽ mất mạng, nhưng nằm xuống chính là không có mặt mũi!
Đột nhiên...
Cặp tay thon dài đẹp mắt của Cố Cảnh Uyên rõ ràng, trắng nõn như ngọc, ngừng ở trước ngực cô, cài nút áo bị tuột ra vào cho cô.
Trong nháy mắt, gương mặt Tần Sắt đỏ bừng.
Cô suy nghĩ nhiều rồi, người ta là chính nhân quân tử.
Cô đỏ mặt nói: "Cám ơn... Cậu... Cậu đúng là một người tốt!"
Cố Cảnh Uyên chậm rãi đứng dậy, thu tay lại, cũng không dừng lại quá lâu trước ngực cô, nhưng Tần Sắt không biết có phải ảo giác của cô hay không, trước một giây Cố Cảnh Uyên rút tay đó, tại sao cô lại có cảm giác như anh thật sự sờ một cái?
Tần Sắt len lén liếc mắt nhìn gương mặt cấm dục lạnh lùng của Cố Cảnh Uyên, thầm nói: Haizzz, đừng có đoán mò, còn tưởng có một thì sẽ có hai à!
Cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên xe cua một cái, thân thể Tần Sắt lại ngã vào trong ngực Cố Cảnh Uyên một lần nữa, hơn nữa, vị trí tay tương đối khó miêu tả.
Tài xế giải thích: "Tôi xin lỗi, Cố tổng, cô Tần, vừa rồi có con mèo..."
Tần Sắt lấy lại tinh thần, sợ hãi rụt người về, nhưng cô không thể động đậy, một đôi tay có lực nắm chặt eo cô, khiến cô không thể nào tránh được.
Mặt cô cố gắng không dựa vào ngực Cố Cảnh Uyên, run rẩy nói: "Xin lỗi cậu, bất ngờ... Vừa rồi là bất ngờ..."
Cố Cảnh Uyên cong môi cười nhạt: "Coi tôi như cậu ruột mà em còn quyến rũ tôi?”