Chương 1: Ai Mà Chẳng.... Nɠɵạı ŧìиɧ (1)

Tần Sắt: Kết hôn hai năm chưa bao giờ cùng giường, ngày nhìn thấy chồng mình… nɠɵạı ŧìиɧ với một người đàn ông khác, cô liền chà tay nghĩ xem nên xử lý đôi cẩu nam nam này thế nào, mãi đến khi cô gặp Cố Cảnh Uyên, cô quyết định, so với làm vợ tra nam thì cô càng muốn tra nam gọi cô một tiếng mợ hơn!

---

Cách khe cửa, Tần Sắt bình tĩnh nghe tiếng động không thể miêu tả, nhìn hình ảnh không thể cho thiếu nhi nhìn bên trong.

Kết hôn hai năm, chồng cô không hề chạm vào cô.

Anh ta nói anh ta rất cẩn thận trong quan hệ nam nữ, hiện tại còn chưa chuẩn bị tốt.

Buồn cười chính là lúc này, ngay bên trong kia, anh ta lại đang lăn giường với một người đàn ông.

Tần Sắt bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm, trong bụng cuồn cuộn.

Khó trách Tɧẩʍ ɖυệ chưa bao giờ chạm vào cô, ánh mắt nhìn cô mỗi ngày còn rất lạ, thì ra anh ta đâu có thích phụ nữ, là cô đã làm khó anh ta rồi.

Lấy cô về sẽ không ai nghi ngờ xu hướng tìиɧ ɖu͙© của anh ta, mà anh ta cũng không cần ngày ngày đối mặt với sự nghi ngờ của cha mẹ.

Nhưng còn cô thì sao?

Hôn nhân, hôn nhân của người khác là hạnh phúc, còn hôn nhân của cô thật đúng là nấm mồ.

Nếu không có gói hàng thần bí kia, đời này Tần Sắt vĩnh viễn không biết, cô lại đang sống trong một cuộc hôn nhân dơ bẩn như vậy.



Bạn bè bên cạnh Tần Sắt đã sớm nói với cô: Chồng cậu có người vợ xinh đẹp như hoa là cậu mà còn không cứng nổi, chuẩn bị gì thì cũng đã hai năm mà còn không chuẩn bị tốt, nếu không có bệnh thì chính là một tên GAY!

Tần Sắt thật sự không nghĩ tới, cô tự xưng là thông minh, lại bị lừa lâu như vậy.

Chồng cô… nɠɵạı ŧìиɧ đã lâu, hơn nữa... Đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ còn là đàn ông!

Tần Sắt cảm thấy một bên mặt mình đã bị đánh sưng rồi.

Mối hận trong lòng quay cuồng, Tần Sắt giơ tay cầm vững điện thoại, chụp lại hình ảnh khiến người ta buồn nôn bên trong.

Cô không thể xông vào, lúc này cô phải bình tĩnh, lỡ khiến hai người đàn ông bên trong giận quá mất khôn thì không biết sẽ làm ra hành động gì.

Cuộc hôn nhân này nhất định phải chấm dứt, nhưng thứ gì cô xứng đáng nhận được thì không thể thiếu.

Tần Sắt không nghĩ tới có một ngày mình sẽ rơi vào tình huống này, hơn nữa còn có thể bình tĩnh phân tích để đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.

Chụp ảnh quay video xong, cô yên lặng rời đi, từ đầu tới cuối không hề kinh động đến đôi nam nam kia.

Vừa ra khỏi khách sạn, màn hình điện thoại di động của cô sáng lên, hai chữ ‘mẹ chồng’ đập vào mắt.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói the thé từ đầu bên kia truyền đến.

"Thì ra cô còn chưa chết hả, điện thoại của tôi mà dám không nghe, một con gà mái không biết đẻ trứng, không sinh được cháu nội cho bà mà làm giá gớm lắm, cô không sinh được thì nhường vị trí lại cho người khác sinh, sớm ngày cút đi cho lành..."



Bên tai văng vẳng tiếng chửi bậy của người phụ nữ, cha mẹ chồng Tần Sắt vốn chẳng thích cô, cộng thêm hai năm qua cô vẫn không có thai cho nên thái độ của bọn họ với cô càng ngày càng ác liệt.

Tần Sắt từng nhiều lần đề cập với Tɧẩʍ ɖυệ nhưng đều bị anh ta dùng một loại lý do cho qua, mà cô cũng ngại nói với cha mẹ chồng rằng bọn họ chưa từng sinh hoạt vợ chồng.

Nghe mẹ chồng mắng, lại nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, Tần Sắt cắn răng, bàn tay siết chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.

Còn muốn cháu nội à?

Hừ, xem lại mặt hàng con trai nhà bà đi, nhà họ Thẩm bà đời này chỉ sợ tuyệt tôn rồi.

Tần Sắt đang định nói chuyện, bỗng nhiên thấy phía trước xuất hiện một người đàn ông cao lớn.

Trong nháy mắt đó trong đầu Tần Sắt đột nhiên toát ra một ý nghĩ vô cùng tà ác, hơn nữa ý nghĩ này càng ngày càng phóng đại, cô để điện thoại di động xuống, lần đầu tiên dám cắt đứt điện thoại của mẹ chồng, trên môi xuất hiện nụ cười khẩy: "Không phải là muốn cháu nội sao? Được, tôi cho mấy người một đứa."

Tɧẩʍ ɖυệ đội nón xanh cho cô, tình địch lại còn là đàn ông.

Vậy thì cô cũng cho anh ta đội thử cái nón xanh này.

Tɧẩʍ ɖυệ là cái thá gì chứ, người đàn ông cô muốn ngủ phải là người xuất chúng nhất kinh đô này.

Ai mà chẳng... nɠɵạı ŧìиɧ!

Nón xanh (cắm sừng), Tɧẩʍ ɖυệ biết làm, cô cũng biết làm.