Edit: Coco
Cuối cùng nữ y tá cũng không qua khỏi, chết trong khu vực cách ly.
"Chúng ta đi về tìm bọn họ trước." Đêm nay đã tìm được một vài manh mối, Ân Thất cần chút thời gian để sửa sang lại cái thông tin.
Hơn nữa cũng đã rời đi một thời gian, cậu có hơi lo lắng tình huống bên phía Lưu Anh Tuấn.
"Được." Cao Đại đông ý với Ân Thất, hai người trở lại bên phía Lưu Anh Tuấn.
Vừa vào phòng đã thấy Y Nhĩ có vẻ hơi mệt mỏi cũng mở cửa vào, George nằm nhắm mắt nghỉ ngơi ở một góc, Lưu Anh Tuấn cũng đang ngồi xổm ở góc còn lại, đầu gật gà gật gù, ngủ gật.
"Các cậu bên kia phát hiện cái gì không?" Y Nhĩ cực kì quan tâm tình huống bên phía Ân Thất.
"Có phát hiện một số thứ." Ân Thất nói lại những thứ mà chính cậu vừa tìm thấy với Y Nhĩ.
"Nói cách khác, rất nhiều người bệnh đã chết ở khu cách ly," Y Nhĩ nói, dường như nghĩ tới cái gì, "Đúng rồi, vừ rồi khi tôi trở về phát hiện ra phòng viện trưởng."
Phòng của viện trưởng sao? Ân Thất hơi giật mình, "Vậy mọi người có đi vào không?"
Đối với cái này, Y Nhĩ cũng rất tiếc nuối, cô lắc đầu, "Căn phòng có khóa, với cả dùng thẻ cũng không mở được."
Trong trò chơi sẽ có một vài đồ vật nhất định, dùng thẻ bài cũng không có hiệu quả, người chơi chỉ có thể dựa vào chính mình đi tìm manh mối, phát hiện vật phẩm.
Có lẽ là vì lo lắng người chơi ỷ lại quá mức vào thẻ bài, Ân Thất đối với điểm này cũng rất thấu hiểu.
"Ngày mai chúng ta lại đi tìm chìa khóa xem."
Sau khi Ân Thất và Cao Đại trở về, Y Nhĩ lập tức gọi George và Lưu Anh Tuấn đến, mọi người thay phiên canh gác, mục đích để bảo toàn thể lực và tinh thần.
George duỗi eo, đứng lên ngáp một cái, hiển nhiên là chưa nghỉ ngơi đầy đủ, hắn cầm một cái ghế dựa, ngồi xuống cách cửa không xa.
Lưu Anh Tuấn ngơ ngác một chút, sau khi tỉnh táo lại nhìn thấy trong góc có hai người dựa vào nhau nghỉ ngơi.
Ân Thất có vẻ rất mệt mỏi dựa vào người Cao Đại, mà Cao Đại lại ôm người đó vào trong ngực, hai người ngủ cùng nhau một cách vô cùng thân mật.
Lưu Anh Tuấn sờ sau đầu, không hiểu sao sao tự nhiên Ân Thất với Cao Đại quan hệ đột nhiên tốt như vậy.
Không biết qua bao lâu.
"Tỉnh lại nào ~"
Ân Thất dường như nghe được giọng nói của Cao Đại, trước mắt dần rõ ràng, cậu thấy Cao Đại đang ngồi bên cạnh cậu, tay nhẹ nhàng vỗ bả vai cậu.
Giống như lần đầu tiên gặp nhau vậy, có cái lần này vô dụng.
(Coco: Bạn có thể dùng chân thử xem vợ bạn có đấm bạn khum trượt phát nào không =)))))
"Chúng ta nên xuất phát!" Giọng nói của Cao Đại có chút quan tâm hơn so với lần đầu gặp mặt.
"Ừm~ được." Ân Thất dụi mắt, nhưng mới đưa tay dụi mấy cái đã bị ngăn cản, cậu không hiệu lắm sao Cao Đại lại tự nhiên giữ lấy tay cậu.
"Dùng cái này đi," chỉ thấy Cao Đại từ trong túi lấy ra một chiếc khan lụa vuông.
Ân Thất lập tức không biết có nên nhận hay không nhận, cuối cùng cậu vẫn hơi ngượng ngùng nhận lấy đồ vậy, "Cảm ơn cậu!"
Chờ Ân Thất chuẩn bị tốt mọi thứ, đoàn người mới đi đến phía phòng viện trưởng mà Y Nhĩ nói.
Phòng viện trưởng và văn phòng của bá sĩ cách nhau không xa, chỉ là cửa bị khóa lại.
"Chúng ta đi tìm chìa khóa thôi." Cao Đại xoay người nhỏ giọng nói với Ân Thất.
Y Nhĩ không biết đó là khác quan thứ sáu của phụ nữ hay gì, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó là lạ lúc Ân Thất với Cao Đại ở chung một chỗ.
Mội người xuống dưới tầng, phát hiện ở phía bên phỉa bệnh viện còn một vài chỗ còn chưa đi tìm, Cao Đại đề nghị tách quân ra làm đôi để đi tìm manh mối.
Hạnh động này sẽ tiết kiệm thời gian đáng kể, đề nghị này được sự động tình của những người khác.
"Vậy mọi người muốn đi lên trên tầng hay vẫn xuống dưới?" Cao Đại không gấp gác, nhường những người khác chọn trước.
George còn chưa quen với cấu tạo bên kia, bây giờ bảo hắn lên trên lầu hắn vẫn hơi sợ hãi, "Nếu không hai người đi.... Lên trên tầng nhìn xem?"
Không hiểu vì sao lại là "hai người", George đã tự động đem Cao Đại và Ân Thất gộp thành một nhóm, mà những người còn lại là Lưu Anh Tuấn và Y Nhĩ tất nhiên cùng nhóm với hắn.
Lưu Anh Tuấn đấu tranh còn muốn cùng một nhóm với Ân Thất, nhưng suy nghĩ đến việc Y Nhĩ là nữ, vì sự an toàn của đội ngũ, Lưu Anh Tuấn bĩu môi không vui nhưng vẫn ở lại chăm sóc cho Y Nhĩ.
"Vậy bên đó chú ý an toàn!" trước khi đi Ân Thất dặn dò với bên kia một chút, sau đó đi theo Cao Đại về cầu thang phía bên phải để lên trên.
Khi lên lầu, không biết vì sao Ân Thất luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
Nhìn thấy bộ dạng không yên lòng của Ân Thất, Cao Đại nhìn cậu lo lắng.
"Làm sao vậy?"
Nghe thấy tiếng của người bên cạnh, Ân Thất quay đầu lại nhìn về phía Cao Đại, trong lòng lo lắng nói: "Không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác bất an trong lòng."
"Anh lo lắng có gì phát sinh ngoài ý muốn sao?" Cao Đại có vẻ không hiểu tại sao đột nhiên Ân Thất lại suy nghĩ như vậy, sau đó an ủi Ân Thất: "Cậu đùng lo lắng, chỉ cần thẩn hành động, như vậy sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."
Cao Đại an ủi làm Ân Thất thả lỏng tâm lý thoải mái nhẹ nhõm hơn rất nhiều,bình tĩnh lại suy nghĩ một chút thi lại vẫn trở lại như cũ.
"Vậy chúng ta cẩn thận tiến hành." Sau đó Ân Thất và Cao Đại lên lầu, hai người nhẹ nhàng tay chân đầu tiên đi vào hướng bên trong, xác nhận trước mặt không có người hay đồ vật gì khả nghi mới tiếp tục tiến về phía trước.
Tầng tầng lớp này khiến Ân Thất cảm thấy không thoải mái, tiếp tục hướng vào phía bên trong, không khí áp lục kia càng thêm rõ ràng.
Cũng không biết đã vòng đi vòng lại mấy vòng, Ân Thất nhìn thấy một tấm biển màu xanh lục, bên trên tấm biển viết "Phòng phẫu thuật".
Cửa phòng phẫu thuật không đóng, từ bên ngoài nhìn vào trong đen như mực, mà bên ngoài của phòng phẫu thuật có một chiếc tủ sắt.
"Lát nữa có gì nguy hiểm, chúng ta lập tức trốn vào bên trong." Ân Thất cũng không biết vì cái gì mà lại nói trước với Cao Đại rằng chờ có chuyện gì xảy ra hai người lập tức trốn vào đấy.
"Được." Cao Đại cười nói.
Sau khi nói xong cùng với Cao Đại, đầu tiên Ân Thất dùng đèn chiếu vào phía bên trong, trong giữa phòng phẫu thuật có đặt một chiếc giường mổ, trên giường có một cái đèn lớn chiếu xuống, sàn nhà lát gạch mosaic màu xanh đậm, chẳng qua giữa khe gạch có vết bẩn màu đỏ.
Ân Thất nhẹ nhàng bước vào, cậu có chút tò mò về những thứ trên bàn mổ, nhìn xung quanh.
Trong hộp sắt trên bàn mổ, ngoài trừ mấy cái dao phẫu thuật rỉ sắt còn có một vài con gián đã chết, bụng gián trống rỗng chỉ còn vài cái cánh.
Nhìn có chút ghê tởm, Ân Thất duỗi tay ra, dùng dao phẫu thuật kia tùy ý khảy vài cái xem đồi vật phía bên trong hộp.
"Phát hiện cái gì sao?" Nhìn thấy động tác của Ân Thất, Cao Đại còn tưởng Ân Thất đã phát hiện ra cái gì.
"Vẫn chưa." Trong hộp sắt quả thật không có cái gì, Ân Thất đang định tìm chỗ khác, lơ đãng quẹt qua, phát hiện có một vật hình tròn dính một bên của hộp sắt.
Ân Thất rất tò mò dùng dao phẫu thuật chạm vào, phát hiện ra là một cục nam châm.
Nhìn qua thì không có gì đáng để chú ý nhưng có một chi tiết nhỏ như vậy lại khiến Ân Thất chú ý đến.
"Cái này làm sao vậy?" Thấy Ân Thất đang nghịch món đồ, Cao Đại nghi hoặc hỏi.
Ân Thất không trực tiếp trả lời Cao Đại, cậu cầm lấy bên cạnh hộp sắt cầm cái hộp lên, quay hộp về một phía theo hướng của nam châm.
"Cái này......" Cao Đại không thể tin được khi nhìn thấy thứ trước mắt, nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến việc Ân Thất sẽ phát hiện ra vật này.
Hắn thấy được, ở phía bên kia của nam châm đang hút một chiếc chìa khóa.
"Sao anh biết vậy?" Cao Đại không thể ngờ được Ân Thất chớp mắt đã phát hiện ra nơi để chìa khóa.
"May mắn hơn người một chút." Ân Thất có chút xấu hổ cười với Cao Đại.
Cao Đại: "......"
Nói như thế nào thì vận may này cũng không chỉ hơn người bình thường một chút thôi đâu, hắn không thể tưởng tượng được việc này.
"Cái này chắc hẳn là chìa khóa phòng viện trưởng!" Ân Thất nói, sau đó cậu kéo Cao Đại trở lại phòng viện trưởng thử phát xem sao, "Trước tiên đi tìm đoàn người bên kia thôi."
Ân Thất nói với Cao Đại vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, chuẩn bị đi đến cầu thang phía trước, còn chưa tới nơi đã nghe thấy một tiếng hét chói tai rất trung tính từ tầng bên dưới.
Vừa nghe được âm thanh, trong lòng Ân Thất căng thẳng, chắc chắn dưới tầng đã có chuyện.
【 người chơi George đã tử vong, rời khỏi trò chơi. 】
Hệ thống game đột nhiên gửi thông báo tới.
Đã chết? Sao tự nhiên lại như vậy?......
"Không ổn rồi!" chắc chắn đã có chuyện, Ân Thất định chạy xuống dưới lầu, chỉ là chưa kịp cất bước, cậu liền phát hiện tay mình bị Cao Đại kéo lại.
"Chúng ta tìm nơi trốn trước đi." Cao Đại nhíu mày, có vẻ không đồng ý với Ân Thất cứ lỗ mãng như vậy chạy xuống dưới.
"Không được vẫn còn người ở dưới đó," Ân Thất rất lo lắng cho Lưu Anh Tuấn và Y Nhĩ, "Tôi muốn đi xem sao."
Thấy như vậy khuyên bảo cũng ngăn không được Ân Thất, Cao Đại trực tiếp không vô nghĩa, làm một kiện làm Ân Thất không tưởng được sự tình.
Nhìn thấy khuyên bảo như vậy cũng không ngăn được Ân Thất, Cao Đại không nói chuyện vô nghĩa nữa, trực tiếp hành động, làm việc mà Ân Thất không thể tưởng tượng được.
Hắn trực tiếp vác Ân Thất lên, để ở trên lưng, không nói nhiều lời vô nghĩa nhằm thẳng phòng phẫu thuật đi vào.
"Cậu......" Ân Thất hiển nhiên là bị hoảng sợ, "Cậu thả tôi xuống dưới."
Đáp lại Ân Thất chính là cái ôm của Cao Đại càng ngày càng chặt hơn.
Ngay khi Ân Thất chuẩn bị giãy giụa, Y Nhĩ đã nhắn tin cho cậu.
【 không có việc gì, mau chóng trốn đi! 】
Nhận được tin tức của Y Nhĩ, Ân Thất lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cao Đại trực tiếp đem Ân Thất nhét vào cái tủ sắt vừa nhìn thấy kia, hắn tiến vào sau, động tác nhanh nhẹ đóng cửa tủ vào.
"Hiện tại anh có thể yên tâm rồi." Cao Đại quay đầu nhìn Ân Thất.
Ân Thất thừa nhận vừa rồi bản thân cậu có chút bốc đồng, nhưng cậu không nghĩ tới Cao Đại trực tiếp ra tay với cậu, nói thế nào cậu cũng không phỉa con gái mà.... Vẻ mặt có chút bực bội.
"Lần sau đừng khiêng tôi." Cậu tức giận đáp lời.
"Được ~" Cao Đại đáp ứng.
Lần sau hắn trực tiếp ôm công chúa.
Ân Thất quay đầu lại, rất tò mò về những việc vừa xảy ra, cậu nhắn một tin cho bên phía Y Nhĩ.
"Hai người không sao chứ?"
"Vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?"
Y Nhĩ trả lời lại rất nhanh, "George mở cửa ra!"
"Chúng tôi vừa gặp phải con quái vật bóng đen......"
"George vì kéo dài thời gian cho chúng tôi, chết."
Quái vật bóng đen? Ân Thất nhìn tin tức mà Y Nhĩ đưa, sau đó chia sẻ với Cao Đại tin tức mới biết được.
"Y Nhĩ hình như vừa mới nói đến cửa, không phải là đã thả quái vật bóng đen ra sao."
Ân Thất vừa dứt lời, ngay lập tức nghe thấy âm thanh từ phía hành lang.
Đinh linh đinh linh, như là tiếng chuông vang.
Cậu lập tức dừng lại, sau đó sợ hãi quay đầu nhìn Cao Đại, trong nháy mắt cậu cũng không nghĩ đến Cao Đại cũng xoay đầu lại phía này.
Cứ như vậy hai người môi chạm môi.
Tác giả có lời muốn nói: Rải đường trước cho mọi người.