Chương 61: Ám sát một lần nữa
- Bác Lương Điền. - Tôi vừa vào đến cửa tòa thành liền chạy đến ôm ngay bác Lương Điền vào lòng. Tôi nhớ bác lắm, đi đã ba năm rồi người đã một mực thương yêu tôi như bác ấy thì tôi làm sao quên được.
Bác nhìn tôi cười phúc hậu, hai tay xoa đầu tôi, giọng trách móc:
- Cô chủ, cô đi đâu mà không liên lạc với bác? Bác nhớ cô chủ lắm.
Tôi cười hì hì trả lời:
- Dạ cháu có việc. Bác có khỏe không?
- Khỏe. Còn cô chủ đã đi đâu? - Bác Lương Điền buồn bả nói, hai khóe mắt long lanh ánh nước, làn da của người già cũng nổi đầy nếp nhăn nhìn bác mà tôi cảm thấy đau lòng.
- Dạ cháu đi Nga bác ạ. Cháu khỏe lắm.
- Vậy bác cũng mừng, cháu về cùng thiếu gia à? - Bác Lương Điền nhìn thấy Hàn Phong phía sau tôi rồi cất giọng khàn khàn.
- Dạ. Cháu vào nhé bác - Tôi quay về phía hắn, rồi cười dịu dàng.
- Ừ cô chủ vào đi. - Bác Lương Điền cười hiền hậu, vỗ vào lưng tôi.
Hàn Phong nắm tay tôi đi lên lầu, ánh mắt đã bớt đi sát khí lạnh lùng so với ba năm về trươc, càng điềm đạm hơn. Tôi đi theo hắn, ánh mặt trời soi vào một bên má Hàn Phong, gương mặt nhìn nghiêng đẹp như tượng tạc không vì thế mà mất đi sự cương nghị chính chắn. Như biết tôi nhìn hắn, hắn quay đầu sang nhìn tôi, tôi mau lẹ dời đi ánh mắt dòm ngó xung quanh ra chiều vô ý lại nghe được tiếng cười sảng khoái của Hàn Phong mà đỏ mặt.
- Em nhìn tôi gì thế? - Hàn Phong ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, hắn thuận tiện kéo tôi ngồi xuống bên đùi một cách sảng khoái.
- Tôi có nhìn gì anh đâu, là... là tôi nhìn xem có gì thay đổi hay không thôi. - Tôi vội vàng lấp liếʍ, ánh mắt nhìn ra cửa sổ che đi gương mặt đang đỏ bừng.
Tôi nghe ra hắn đang cười, hai cánh tay màu đồng vòng sang eo tôi siết vào một cái, hắn đặt đầu mình lên vai tôi hít nhẹ mùi tóc.
- Không hề thay đổi , căn phòng này vẫn nguyện vậy.
- Vậy còn anh thì sao? - Sau khi nói ra tôi mới cảm thấy mình bị hớ, sao lại nói những lời này với hắn chứ. Nhưng dù sao tôi cũng muốn biết.
- Vẫn vậy.
Vẫn vậy? Đây là ý nói hẳn vẫn lạnh lùng vẫn xem tôi là một món đồ chơi như trước kia hay sao... Hàn Phong vẫn không hề yêu tôi hắn vẫn là chỉ nghĩ tôi còn rất thú vị bỏ đi thì tiếc nên nhặt về mà thôi. Ý nghĩ đó khiến tôi không vui, ánh mắt chất chứa đầy nỗi bi thương, bất chợt một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Tôi đã nói là tôi sẽ chỉ hận hắn thôi mà, nước mắt kia sao cứ không biết điều mà rơi xuống chứ.
- Sao thế? - Hàn Phong hỏi.
- A, không có gì. - Tôi nghe thấy tiếng của hắn liền buồn bực mà nói.
- Đang nghĩ gì? - Hàn Phong cảm thấy sự lạnh nhạt của cô thì cau mày lại, cô là đang bị làm sao nữa. Hắn đã nhượng bộ như thế còn khó chịu, hắn đã không nhắc đến chuyện trước kia nhưng bộ dạng này của cô là đang chất vấn hắn hay sao?
- Không có gì đâu. Hàn Phong anh có yêu em hay không?
- Em đang nói gì vậy? Em là đang không tin tưởng tôi phải không? - Hàn Phong nổi cáu.
- Em không có ý đó đâu Phong. - Tôi buồn bã nói, ánh mắt không che giấu sự bi thương.
- Rõ ràng là em không tin tôi. - Hàn Phong cao giọng
- Em... Phải là em không tin anh đã kết thúc với cô gái tên Thiên Băng là em không tin tưởng tình yêu ngắn ngủi của em và anh so với tình yêu tám năm của hai người. - Tôi không hề che giấu lớn giọng nói, vội đứng lên khỏi người hắn
- Anh đã nói là em đừng nghi ngờ, anh không có gì với Thiên Băng cả. Tất cả đã kết thúc vào mười năm trước. - Hàn Phong cũng đứng dậy lớn giọng nói.
- Em không tin, anh đừng nói nữa đừng đi theo em. - Tôi như một người mộng du chạy như bay ra khỏi tòa thành, ánh mắt đượm buồn sóng sánh nước.
Tôi đã biết rồi mà, người cao cao tại thượng như hắn thì làm gì mà yêu tôi. Chẳng qua là không nỡ vứt thôi. Haha tôi đúng là kẻ ngu xuẩn mà. Điện thoại, điện thoại tôi reo. Tôi vội mở ra không nhìn vào màn hình là ai liền trả lời trong tiếng nấc ngắt quãng.
- Alô.
-....
Tôi chợt ngạc nhiên, người này... Tôi nhìn lại màn hình điện thoại đúng là một số lạ, tôi nhanh chóng áp tai vào loa rồi nhẹ nhàng nói.
- Vâng dạ phải.
- .....
- Sao ạ? Dạ được, bác chờ cháu một chút ạ,
-....
Tôi cúp máy rồi bỏ lại điện thoại vào trong túi quần Jeans, quệt đi dòng nước mắt sắp sửa rơi bước vào quán cafe Hoàng Nhật.
- Bác chờ cháu lâu chưa ạ?
- Không lâu, cháu ngồi xuống đi. Ta có chuyện muốn nói . - Người ngồi đối diện với tôi là một người đàn ông đã ngoài năm mươi, nét mặt lạnh lùng cương nghị. Hàn Phong chắc chắn là được di truyền từ người đàn ông này ra, khí chất đỏ đúng là... hổ phụ sinh hổ tử làm tôi cũng có chút cảnh giác.
- Dạ, bác có gì muốn nói với cháu ạ?
- Ta không dài dòng nữa, ta nói luôn với cháu đây, ta không thích cháu làm con dâu ta. Thiên Băng là người ta đã chọn. Cháu hãy rời xa Hàn Phong đi. - Hàn Thiên thẳng thắn nói. Ông ta nhìn tôi bằng nữa con mắt khinh bỉ không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi khiến tôi cảm thấy mình bị sự sỉ nhục nặng nề.
- Cháu không hề có ý định muốn trèo cao. Cháu là người biết thân biết phận bác cứ yên tâm.
Hàn Thiên cười lạnh ông ta chỉ tin vào những gì mình thấy.
- Được, ta tin cháu đừng làm ta thất vọng.
- Cháu biết rồi.
- Cháu về thực hiện lời hứa đi.
- Cháu xin lỗi, cháu không hứa cháu chỉ nói là cháu sẽ không làm con dâu của bác thôi ạ. - Nếu đồng ý rời xa Hàn Phong thì kế hoạch của tôi chẳng phải đi tong rồi hay sao??? Nói rồi tôi không chờ ba Hàn Phong đồng ý đã tự mình rời đi về tòa thành thực hiện kế hoạch trả thù, còn sợ lần này không gϊếŧ chết được hắn hay sao.
Tôi được biết năm phút nữa Hàn Phong sẽ đến Hàn Gia, nhưng mà nơi hắn đi nhất định phải đi ngang qua khu vực pha chế tôi chỉ cần đứng đó và.... Thế thì không sợ hắn không chết nữa rồi.
- Chào thiếu gia.
Hắn đến rồi. Tôi lấy trên kệ một con dao nhọn cầm chặt trên tay, Hàn Phong đến rồi hắn đang đến đây. Còn cách một bước...
Hai bước....
Ba bước...
Tôi vờ ngã ra đυ.ng phải hắn, tay cầm con dao một đường đâm vào vai hắn nhưng Hàn Phong không nói gì chỉ lẳng lặng chịu đựng, máu tuôn ra ướt cả chiếc áo sơ mi trên người hắn đến nhuốm màu cả tôi, cảm giác ẩm ướt toàn màu đỏ khiến tôi sợ hãi xô hắn ra, Hàn Phong không nói một câu đôi đồng tử màu đen từ từ nhắm lại.