Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu người nào yêu nhiều thì người đó thua. Yêu là tự nguyện nhưng lại không muốn yêu quá sâu đậm, vì yêu quá sâu đạm thì mọi đau khổ sẽ thuộc về em. Hàn Phong quay mặt tôi sang phía hắn ta, …
Xem Thêm

Chương 56: Người đàn ông đáng sợ
- Hàn Phong, ba cần gặp con. - Giọng nói một người đàn ông trung niên vang lên.

- Có chuyện gì? - Hàn Phong cầm chiếc điện thoại trong tay mà như muốn bóp nát chúng thành mảnh vụn, nghe giọng nói giả nhân giả nghĩa của người này làm tâm trạng hắn càng thêm bực tức.

- 5h ngày mai hãy đến biệt thự của ta, con không đến cũng không được. - Ông ta cất lên một giọng cười, nghe tiếng nói có vẻ đôn hậu thế nhưng thật ra con người ông ta chỉ có Hàn Phong mới biết rõ, là một loại cáo già hắn so với ông ta có lẽ còn thua vài phần.

- Ông đang uy hϊếp tôi đấy hả? - Hàn Phong gằn giọng, nhíu đôi mắt ưng.

- Con muốn nghĩ thế nào thì tùy . Nhưng bắt buộc 5h ngày mai phải đến cho ta. - Giọng nói không lạnh không nóng chỉ khẽ như lời nhắc nhở nhưng lại ẩn chứa sự uy hϊếp sâu xa.

Hàn Phong không trả lời ngược lại bực tức trút giận lên chiếc điện thoại quăng mạnh vào tường, bây giờ không còn nhận ra các linh kiện trong ấy nửa chỉ còn lại những mảnh rời rạc.

- Mẹ kiếp.

__________________________________________________________________

Tôi đi khắp khu vực cánh đồng hoa hướng dương hỏi thăm nhà ở bằng tiếng Nga còn thay đổi cả tên cầu mong thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.

- Cô ơi cho cháu hỏi nhà này đang cho thuê phải không ạ? - Tôi dùng tiếng Nga lưu loát hỏi một người dân bản địa.

- PHải. Cháu muốn thuê sao? - Người đó nhìn tôi một lượt rồi nói.

- Vâng ạ, cô là chủ nhà phải không ạ? - Tôi mỉm cười nhìn một người phụ nữ đứng tuổi.

- Phải. Cô có một căn nhà còn trống cháu có muốn ở đó hay không? - Người phụ nữ hỏi tôi.

- Dạ được ạ, kiếm được nhà là cháu mừng rồi. - Tôi vui vẻ kích động nắm lấy tay của người phụ nữ. Thấy thái độ quá khích của tôi cô ta cũng không nói gì chỉ mỉm cười dẫn tôi đi xem nhà.

- Phòng có toilet riêng, máy lạnh, wifi cáp quang, giường tầng, tủ âm tường, quạt máy. Bếp nấu ăn ngoài phòng và phía sau căn nhà còn có khoảng đất trống để cháu dùng để phơi đồ hay làm đại loại những thứ khác chỉ có 1688 rub cháu thấy thế nào quá rẻ phải không? - Ngu7oi2 phụ nữa nhiệt tình giới thiệu dẫn tôi đi tham quan khắp khu nhà.

Nhà vừa đẹp, lại không quá hẹp đủ để tôi ở mà tiền thuê nhà rẻ như thế chỉ có 1000000đồng tiền Việt Nam, đúng là quá tốt mà. Không ngần ngại tôi liền gật đầu lập tức làm hợp đồng. Bây giờ tên tôi không còn là Trần Uyển Nhi nữa mà là Sarah.

Việc tìm kiếm công việc tôi nghĩ cũng không khó lắm.

___________________________________________________________________

- Ông tìm tôi có việc gì? - Hàn Phong ngồi trên một chiếc ghế gỗ ở phòng khách, vè mặt chán chường.

- Dạo này con sống thế nào? - Người đàn ông trung niên vẻ mặt đôn hậu nhưng không kém phần lạnh lùng nhìn vào Hàn Phong. Đúng thật là hai cha con, y chang nhau đều từ một khuôn mặt.

- Tốt, được rồi chứ, tôi rất bận. - Hàn Phong đáp qua loa.

- Từ từ đã con đừng gấp. - Ông ta mỉm cười nói, trên tay cầm một tách trà thơm ung dung nhấp một ngụm.

- Ông mau vào vấn đề đi, tôi không có thời gian. - Hàn Phong mất kiên nhẫn, liên tục nhìn vào đồng hộ.

- Xem con kìa lâu lâu về thăm ta mà thế sao? Bộ dạng đứng ngồi không yên.. - Ông ta cười thành tiếng, hai chân vắt sang hai bên.

- Tôi là do ông uy hϊếp mới trở về không bao giờ tôi muốn bước vào căn nhà này ông hiểu không? - Hàn Phong nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh lùng của ông ta, nhếch môi khinh bỉ. Chuyện lúc trước hắn vẫn còn nhớ như in.

- Haha, tính tình vẫn không đỗi. Ta rất thích tính cách của con, nó rất giống ta khi còn trẻ. Làm cái gì cũng vội vàng. - Ông ta cười lớn

- Hừ, còn tôi thì luôn căm ghét ông, chỉ có tăng chứ không có giảm. - Hàn Phong hừ lạnh.

- Vậy à? Ta nghe nói con bị con bé nào tên Uyển Nhi làm cho bị thương đúng không?

- Ông.. Tôi cấm ông đυ.ng đến cô ấy. - Hàn Phong nghe đến tên cô liền vội vàng sừng cổ lên, hai mắt trợn trắng trông thật khϊếp sợ.

- Xem nào, con yêu cô ta hay sao? Ta chỉ mới hỏi con đã như thế? - Ông ta biết được nhược điểm của Hàn Phong mỉm cười vui vẻ.

- Ông... Ông muốn gì? - Hàn Phong lạnh lùng hỏi.

- Rất dễ con chỉ cần nghe lời ta là được rồi. - Ông ta nâng tách trà lên uống chầm chậm như là thưởng thức

- Không bao giờ, tôi là Hàn Phong mà dễ dàng bị ông điều khiển hay sao? - Hàn Phong gạt phăng lời đề nghị của ông ta.

- Ta chỉ cần con lấy Thiên Băng thôi. Con cũng biết ta khiến con lên được cũng khiến con ngã được. - Ông ta nhếch môi cười, nụ cười thâm hiểm.

- Đó không phải là công ty do tâm sức của ông hay sao mà giờ ông lại muốn hủy nó?

- Không sao, ta còn có một công ty khác chỉ là không công bố cho con biết thôi. - Ông ta nhìn vào Hàn Phong đang mặt đỏ tía tai thì chỉ lẳng lặng cười.

- Ông. Tôi không làm thì không ai có thể bức ép tôi ngay cả ông. - Hàn Phong nhếch môi, đôi đồng tử trở nên sắc bén.

- Vậy sao? Con là con ta ta cũng không muốn còn phải thiệt thòi giờ ta muốn con cưới Thiên Băng, con bé yêu con như vậy có gì không tốt?

- Tôi không yêu Thiên Băng và tôi.... sẽ không chịu sự sai khiến của ông đâu. - Hàn Phong nói rồi toang đứng dậy.

- Con.. vậy được ta không ép nhưng ta không đam bảo con bé Trần Uyển Nhi đó có vấn đề gì hay không. - Ông ta không có gì là kích động trước thái độ của Hàn phong chỉ lạnh lùng nói.

- Cha nuôi. - Thiên Băng từ đâu xuất hiện cất giọng gọi Hàn Thiên- ba của Hàn Phong một cách thân thiết.

- Con gái, ra đây. - Ông ta mỉm cười nhìn Thiên Băng.

- Tôi về đây. Ông không có tư cách để tôi làm theo sự sai khiến của ông. - Hàn Phong hừ lạnh cất bước ra về.

- Phong, anh quả thật không còn yêu em sao? - Thiên Băng rớt nước mắt, một tay níu lại Hàn Phong.

- Phải. - Hàn Phong lạnh lùng gạt tay cô ta ra bước thẳng về phái trước trong lòng hắn bây giờ ngoài Uyển Nhi ra bất kí ai hắn cũng không cho vào mắt

Thêm Bình Luận