Chương 2: Hãy mạnh mẽ lên Trần Uyển Nhi
Nhà tôi không có họ hàng thân thích nào cả vì ba tôi là 1 cô nhi, chỉ có chòm xóm láng giềng đi thăm viếng. Mẹ tôi vì quá đau khổ mà trở nên kiệt quệ, người gầy ôm xanh xao trông thật khó coi, trên mặt hãy còn đang vương nứơc mắt. Mọi người đều hỏi han, bảo ban mẹ; bà chỉ gật gật đầu thế nhưng mỗi cái gật đầu ấy là 1 lần nước mắt tuôn rơi. Tôi cố gắng an ủi đông viên, ở bên cạnh mẹ để an ủi bà, giúp bà vượt qua được nỗi đau này cho bà còn cảm nhận được tình thân của 1 cô gái nhỏ như tôi để bà có thêm nghị lực sống
Tôi nhất quyết không rơi 1 giọt nước mắt nào trong tang lễ cũa ba vì tôi biết mẹ tôi vẫn cần có tôi thế nên yếu đuối là điều không thể chấp nhận được. Song, tôi đâu phải người được sắt đá tạo ra, tôi chỉ là người bình thường biết đau biết buồn chứ, chỉ là không để ai biết mà thôi. Tôi ngồi co ro trong góc phòng, dùng thứ đen mịt ấy bao phủ con người nhỏ bé như tôi đây. Tôi nhớ ba- người đàn ông đôn hậu được thượng đế ban tặng để tôi gọi ông 1 tiếng ba ơi! Thế nhưng cái ngày định mệnh ấy lại đến nhanh hơn tôi tưởng, 1 người có tên là thần chết đã cướp ông đi trong khi tôi còn chưa kịp báo hiếu. Tôi đau đớn thϊếp đi trong giấc ngủ chập chờn tưởng chừng như không thể có...
**************************************************************************************
Sáng hôm sau tôi thức dậy khi ông mặt trời còn đang yên giấc, lọ mọ ngồi dậy tôi vươn vai cho tỉnh ngủ. Bước vào nhà vệ sinh tôi nhìn vào chiếc gương đang ngự trị trên đó. Tôi thấy 1 cô gái với khuôn mặt nhợt nhạt, tóc tai rối bù bết lại trên khuôn mặt đang đẫm nước và 2 con ngươi vô hồn khiến người khác khϊếp sợ. Chắc rằng người trong gương không phải tôi không phải Uyển Nhi nghịch ngợm của ngày nào. Nhất định không phải, không phải tôi...
Bước đến trường với dáng vẻ đầy mệt mỏi . Ông mặt trời đã tỉnh hẳn nhô lấp ló và ban phát ánh nắng ấm áp cho vạn vật để chào đón 1 ngày mới. Tôi ngước nhìn lên bầu trời, xanh lắm chứng tỏ hôm nay là 1 ngày nắng đẹp trời trong. từng đám mấy bay lượn dập dềnh như cơn sóng theo thùy triều lúc lên lúc xuống. Họa mi hát véo von hòa hợp cùng tiếng xì xào của cây lá hòa thành bản nhạc du dương tuyệt diệu. Gió khẽ lay thồi mái tóc tôi mang theo hương thơm của cỏ lá, hơi lành lạnh của tiết trời cuối đông. Nhìn trời ngắm đất, tôi đã đến trường đại học K-star từ lúc nào.
Tôi chọn 1 cái bàn cạnh cửa sổ, ngồi ngắm nhìn đàn bướm xinh đẹp đang bay lượn trong khuôn viên của trường mà bất giác mỉm cười đâu để ý rằng trước mặt đã có 1 chàng trai anh tuấn đang đứng. Cậu ta nói :
- Xin chào! Tôi là Hoàng Gia Khang, tôi có thể ngồi cùng bàn với cậu không?
Nghe có tiếng nói tôi quay đầu lại lịch sử mỉm cười:
- Được chứ .Tôi là Trần Uyển Nhi.
Gia Khang vừa ngồi xuống vừa nói: Cái tên rất đẹp
-Cảm ơn. Tôi đã có bạn rồi tôi không cô đơn nữa, tâm trạng vui vẻ tôi nói chuyện không ngớt cùng Gia Khang từ chuyện trên trời đến chuyện dưới đất. Chẳng mấy chốc đã đến giờ ra về, chúng tôi còn trao đổi cả số điện thoại lận cả địa chỉ nhà.
Tôi tay xách nách mang rất nhiều thức ăn tự nhủ sẽ nấu cho mẹ một bửa ăn hoành tráng vì dạo này bà rất ốm.
- chào mẹ! Thấy bà chuẩn bị đi vào phòng tôi cất tiếng.
Mẹ tôi chỉ đáp 1 chữ ừm gỏn lọn rồi xoay nắm cửa bước vào phòng.
Tôi thay nhanh đồ rồi bắt tay vào làm nhưng còn thiếu vani và 1 số đồ dùng thế là đành phải ba chân bốn cẳng mà chạy đi mua. Thật may mắn cho tôi mua được rất nhiều đồ mà còn không phải xếp hàng nữa chứ đúng là ngoại sức tưởng tượng của tôi. Trời lúc này đã nhá nhem tối chẳng bù cho khi nãy sáng chưng. Tôi kéo cao cổ áo cho không khí lạnh không thể tràng vào mà chạy ù về nhà.
Eo ơi, tôi muốn về thì phải đi qua 1 đoạn đường khá tối vì lúc nãy sáng nên tôi không sợ, nhưng giờ tôi chẳng còn tượng tượng được tối hay sáng nữa cứ chạy ngay về nhà là chắc ăn nhất. Tôi chạy thật nhanh rồi tự dưng đυ.ng phải 1 bức tường thịt.
- Ui da. Tôi vừa đứng lên vừa xoa cái mông đau ê ẩm.
- Em gái đi đâu đấy ? 1 đám lu manh chưng ra bộ mặt ghê sợ làm tôi kinh hãi.
Tôi lắp ba lắp bắp như tẻ con tập nói:
- Mấy người làm gì thế hả? Còn không mau tránh xa ra , tôi la lên bây giờ.
Mấy tên đó cười to rồi bỗng 1 tên xông tới bịt lấy miệng tôi, lôi tôi vào 1 cái hẻm tối. Tôi hoảng sợ khóc lên, nói trong nước mắt:
- Xin mấy người tha cho tôi, tôi không có tiền đâu
1 tên trong chúng tiến tới theo suy đón của tôi thì có lẽ hắn ta là lão đại, hắn ta dùng bàn tay chai sần vuốt ve khuôn mặt tôi, tôi thấy buồn nôn quá. Hắn dùng bộ mặt biếи ŧɦái áp sát vào mặt tôi ý muốn hôn, tôi ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Thình lình hắn kéo bung một vạt áo của tôi, hoảng sợ cùng cực tôi kinh hãi hét toáng lên:
- Cứu tôi với.
Tiếng hét của tôi đã làm chúng dừng 1 chút rồi, chát, trên mặt tôi đã hằn lên 5 ngón tay. Thế là hết tôi biết chắc rằng sẽ không ai có thể giúp được tôi vào lúc này, đành buông xuôi mà nhắm mắt. Thế nhưng cái tên biếи ŧɦái ấy đã được 1 người nào đó kéo ra khỏi người tôi. Tôi mở mắt, 1 chàng trai phong lưu tuyệt đẹp như chàng hiệp sĩ đã đứng chắn trước mặt bảo vệ tôi. Anh ta tay đấm chân đá với kỹ thuật thành thạo chẳng mấy chốc đã hạ gục được bọn chúng.
Khuôn mặt lạnh như băng, anh ta đưa cho tôi chiếc áo vest rồi bảo:
- Đi. Tôi đưa cô về.
-Cảm ơn
Thế là tôi lót tót theo sau anh ta khuôn mặt đỏ bừng bừng. Ra đến đường lớn anh ta nói:
- Về thôi.
Theo phản xạ bình thường, tôi ngước mặt lên định nói cảm ơn 1 lần nữa nhưng lời chưa kịp thoát ra thì tôi như bị đông lại:
- Anh là Hàn Phong sao?
Thấy vẻ mặt tôi , Hàn Phong nhìn khó hiểu rồi gật đầu chỉ vào trong xe ý bảo tôi mau lên xe anh ta đưa về. Tôi nhìn anh ta hồi lâu rồi lên tiếng:
- Không cần đâu. Tôi không cảm ơn anh nữa tôi rút lại.
Cái kẻ độc ác máu lạnh như hắn ta thì chết 1 vạn vạn lần cũng còn chưa đủ. Bàn tay đã sớm nhuốm đầy máu tươi tanh tưởi, cho dù có cứu tôi 1 vạn lần đi chăng nửa cùng lắm thì giảm nhẹ được 0,000000000001% tội lỗi so với những gì mà hắn đã từng làm nói cảm ơn hắn à? Chưa sỉ vả vào mặt hắn là may rồi.
Thoáng khó hiểu, Hàn Phong nói:
-Tại sao?
- Cái người chuyên làm chuyện ác nhân thất đức như anh thì có cái gì mà tốt để người khác cảm ơn chứ? Ở thời cổ đại thì anh đã bị truy sát mà chết quách rồi, còn ở đây thì pháp luật đã mau chóng bắt anh rồi. Uả? Sao anh còn chưa bị bắt nữa nhỉ?
Hàn Phong nghe tôi nói thì thoáng ý cười nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ vốn có . Hắn ta cười nhếch môi:
- Cô rất khá. Người đầu tiên dám nói thế.
Nói rồi Hàn Phong đưa tay vào túi quần...
-Anh, Anh định làm gì? Stop, chờ chút.
Tôi chạy vòng sang bên kia nói to:
- Định lấy súng bắn tôi à? Đừng có mơ, tôi đi đây
Tôi chạy đi mà đâu hay Hàn Phong lại đang mỉm cười cơ chứ. Hắn ta vào trong xe lấy 1 bao thuốc lá mà lúc này người nào đó gọi là súng . Nhả 1 làn khói mờ mờ ảo ảo, hắn ta thoáng ý cười nói với Vũ:
- Điều tra cho tôi, tôi phải làm cho cô ta phải suốt đờ ghi nhớ cái tên Hàn Phong này.
Thoáng ngạc nhiên vì sự kỳ lạ của hắn ta, Vũ bình tỉnh lại nói:
- Vâng , Tôi biết thưa anh.
Anh ta thầm nghĩ: Có lẽ với cô gái này sẽ có nhiều điều ngoại lệ đây.
Ung dung nhảy chân sáo về nhà tôi vừa làm cơm vừa nghỉ đến dáng vẻ của Hàn Phong mà mỉm cười ngây ngốc. Có biết đâu đây sẽ là 1 bước ngoặc lớn trong cuộc đời của tôi...............