Chương 11: Học sinh mới
- Ông làm rất tốt. - Người măc áo choàng đen mịt, trên khuôn mặt được che kín bởi chiếc mặt nạ ác quỷ nói với người đàn ông
- Vâng, tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa - ông già to béo thấy được khen thì mỉm cười đắc ý.
Người thần bí chỉ buông ra một câu lạnh lùng:
- Không được lơ là nếu hắn ta không có năng lực thì cũng không thể trụ vững được như ngày hôm nay, ông làm cách gì thì tôi không quan tâm nhưng nhất định phải hạ gục hắn tá, ông biết chưa?
- Dạ dạ.- Ông béo cung kính nói
- Cổ phiếu của tập đoàn Hàn Gia như thế nào rồi?
- Dạ nhất định sẽ tuột xuống thê thảm ạ! - Ông béo cười to cung kính nói
Người thần bí khẽ nhếch môi mỉm cười đầy giễu cợt.
- Vậy thì được tôi nhất định phải làm Hàn Phong thua đau đớn, tôi phải làm cho hắn như một con súc vật mà quỳ rạp dưới chân tôi, phải cho hắn biết dám động đến tôi thì sẽ có kết quả như thế nào.
O6ng ta thoáng rùng mình khi nhìn thấy bộ dạng người thần bí đó trông dễ sợ như thế nào. Ông ta không có ý định phục vụ cho hắn nhưng vì vài ngày trước....
- Sơn, cậu đưa tôi đến công ty, có việc gấp - Triệu Tử Hào nói
- Vâng thưa ông chủ - cậu thanh niên có tên Sơn đáp.
Anh ta mở cửa xe cho ông , nhưng bị một đám người mặc đồ đen vây quanh bắt lấy đem đến một nơi nào đó, còn Triệu Tử Hào thì bị ném trong phòng khách, họ kề họng súng vào đầu ông. Ông ta hoảng sợ vì bên ông ta không có lấy một tên thuộc hạ, người mạnh nhất là Sơn cũng đã bị đưa đi. Ông ta lắp bắp nói:
- Các người...các người là ai?
Một người mặt áo choàng đen mịt, khuôn mặt được che giấu sau chiếc mặt nạ quỷ, dáng người to cao chững chạc toát ra một vẻ quyển lực khiến người mọi người đều kính sợ. Hắn vừa bước vào, bọn người áo đen đã lập tức cúi chào. Hắn ta đi đến chiếc ghế sofa, dáng vẻ uy quyền tỏa ra xung quanh, nói lạnh:
- Ông Triệu Tử Hào , Xin kính chào, hôm nay tôi thất lễ tới đây là nhờ ông giúp đỡ một việc...
- Việc gì? Đây là cung cách tiếp đãi của các người sao? - Ông ta vùng vằn ra khỏi bọn vệ sĩ.
Người thần bí cười ha hả rồi nói với thuộc hạ:
- Các người không nghe thấy ông Triệu đây nói gì sao? Còn không mau thả!
Bọn thuộc hạ vâng một tiếng rồi bỏ ông ta ra. Chỉnh lại âu phục , Triệu Tử Hào nói:
- Như thế thì còn được, ông muốn gì?
Người thần bí khoang hai tay trên đuồi, người hơi nghiêng về phia 1tru7o7c1. O6ng ta nói:
- Tôi muốn ông làm tay sai cho tôi, thế nào?
Triệu Tử Hào nói gì thì cũng là người của xã hội đen mấy chục năm nay, bây giờ lại bắt ông làm tay sai cho kẻ khác ư? không đời nào!
- Không bao giờ
Người thần bí cười to xem ra đã sờm đóan được vui vẻ nói;
- Rượu mời không uống ma2 muốn uống rượi phạt à?
Triệu Tử Hào thoáng sợ nhưng đã lấy lại được bình tĩnh, ông hô to:
- Người đâu, mau ra đây.
Người thần bí như được xem kịch hài, cười to:
- Không có ai cho ông kêu đâu. Một là đầu hàng còn hai là... phải chết. Một trong hai ông chọn đi.
-Tôi..tôi đầu hàng.
Đến bây giờ khi nhớ lại ông cảm thấy nhục nhã vô cùng, nói gì thì ông cũng chẳng ưa gì Hàn Phong có hại hắn thì cũng chẳng sao. Nhưng điều ông lo sợ là tổ chức D.A - tên tổ chức của người thần bí, bất chấp tất cả để đạt được múc đích chỉ e rằng ông cũng là một con cờ trong tay hắn.
******************************************************************************************
Vài ngày sau, sự việc cuối cùng cũng đã được Hàn Phong đính chính lại. Hắn ta có đầy đủ chứng cớ ngoại phạm và nếu như còn truy tố hắn thì hắn sẽ kiện tội phỉ báng. Quả không hổ danh là Hàn Phong, chuyện gì cũng có thể xoay chuyển được nhưng điều tôi khâm phục nhất ở hắn là lợi dụng được tình huống này mà nâng cao thêm giá cổ phiếu. Hiện giờ có lẽ lợi nhuận của hắn đạt được cũng phải đến mấy trăm triệu đô la. Có lẽ đố với Hàn Phong không gì có thể khiến hắn gục ngã.
- Chào bác Lương Điền, cháu đi học đây ạ! - Tôi mỉm cười chào bác Lương điền
- Thiếu gia đang ở ngoài xe đợi cô chủ, cô mau ra đi. - Bác Lương Điền mỉm cười nói.
- Vâng, vậy cháu đi nhé.
Nói rồi tôi bước ra ngoài, quả thật xe Hàn Phong đang ở ngoài ấy. Tiến lại gần tôi gõ gõ cửa kính:
- Chuyện gì?
Cửa từ từ hạ xuống để lộ khuôn mặt đẹp như tượng, Hàn Phong nói lạnh lùng:
- Lên xe đi học.
- Không cần , tôi có thể đi bộ.
Hàn Phong quay sang nhìn tôi, mỉm cười gian xảo rồi nói:
- Được thôi, chỉ cần đi 3 tiếng là đến trường cô đang học
Cái gì? 3 tiếng ấy à, vừa trễ lại phải mỏi cả chân. Đi xe thì khỏi phải mỏi với lại hìhì xe đẹp cho chúng nó ganh tị chơi.. haha. Tôi mở cửa xe và ngồi cạnh Vũ.
- Cô xuống đây ngồi cạnh tôi.
- Ngồi cạnh anh? Không tôi thích ngồi cạnh Vũ hơn. - Tôi lè lưỡi trêu hắn.
Hắn lạnh lùng nói:
- Tôi hỏi lại một lần nữa, có xuống không?
- Không. Tôi nghênh mặt nói.
- Vũ dừng xe. Cô mau xuống xe đi bộ cho tôi.
Tôi bực tức hét vào mặt hắn:
- Tôi không ngồi cạnh anh thì anh cho tôi đi bộ à? Được lắm Hàn Phong tôi đây không cần đi cùng anh nữa. Cái đồ trẻ con nhỏ mọn. Hứ
Nói rồi tôi vùng vằn rồi mở cửa bước xuống xe, không cho đi thì thôi, tôi đây không thèm. Cái tên xấu xí, xấu xa, nhỏ mọn, keo kiệt. Tôi cầu trời cho xe anh bị bể bánh.
Xì ì ì. Một tiếng xì khá to vang lên. Ở đâu vậy nhỉ? Tôi quay lại.
- Ha ha Hàn Phong anh...đáng đời haha cái đồ keo kiệt.
Hàn Phong mặt mày xám xịt nói:
- Vũ cậu đem sửa chiếc xe này đi.
- Vâng.
Hàn Phong bước xuống xe cốc vào đầu tôi một cái lúc này đang ôm bụng cười như dại. Hắn ta nói:
- Cô cười cái gì hả?
Tôi cười chảy cả nước mắt nói:
- Hahahaha ai bảo anh nhỏ mọn chứ a hahaha.
Hàn Phong mặt nhăn lại, chưa lúc nào hắn ta xấu hổ như thế này lại còn bị một con nhóc như tôi chọc quê nữa chứ, xem anh còn nói được gì. Hàn Phong tức giận gọi một chiếc taxi rồi bỏ đi, đó là hắn thông minh đấy, chứ còn ở lại đây nữa thì tôi chọc cho anh quê chết luôn. Nói gì thì mắc cười quá hahaha. Tôi cứ đứng đấy cười như lên cơn điên dại rồi cũng đã 7h....thế là ...
- Ra ngoài ngay
- Vâng - tôi lại vác cái thân ra ngoài sau khi bị mắng một trận té tát.
Từ lúc gắp Hàn Phong tới giờ thì hầu như tôi không học được một tiết anh nào cả nhưng may mắn là tôi đã ở Anh một thời gian nên tiếng anh là môn tôi khá nhất. Nhắc đến Anh bỗng nhiên tôi nhớ về cậu bạn lúc nhỏ tôi đã từng quen. Cậu ấy rất dễ thương lúc nào cũng bên cạnh bảo vệ tôi không cho những đứa khác bắt nạt tôi, tôi còn nhớ lúc nhỏ đã hứa sau này sẽ làm vợ cậu ấy không biệt bây giờ cậu ấy ra sao? còn nhớ tôi, nhớ lời hứa ấy không nữa.
Giờ ra chơi, Gia Khang đưa một cô bạn đến trước mặt tôi, cậu ấy bảo:
- Đây là học sinh mới lớp mình nè.
Tôi ngước lên nhìn, cô ấy trông hệt như một thiên thần với nụ cười hồn nhiên và mái tóc dài thẳng. Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh cô ấy nói với tôi:
- Chào bạn, mình là Bùi Bảo Hà rất vui được làm quen với bạn.
Tôi đứng lên, đơ mất vài giây rồi mỉm cười nheo mắt với Gia Khang:
- À À Bảo Hà mình là Trần Uyển Nhi rất vui được biết bạn.
Gia Khang lạnh lùng nói:
- Đừng hiểu lầm Bảo Hà là em họ tôi.
What? em họ à. Thế mà tôi còn định làm bà mai ấy, mỉm cười vui vẻ tôi cùng hai người họ xuống căn tin ăn trưa, vừa đi vừa cười thật tươi.