Chương 18

Thượng Quan Dạ nhìn cô một chút rồi lại ái ngại nói " Anh vốn lo sợ em không chấp nhận con người này của anh, nên...nên "

Anh chưa nói hết cô đã đặt hai tay áp lên má anh, cô thật sự mặt đối mặt nhìn anh rất nghiêm túc.

" Em không phân biệt anh là người như thế nào, chỉ cần anh có yêu em hay không thôi."

" Anh rất yêu em." anh nói có ý cười rồi dựa trán mình vào trán cô.

Cả hai như tình chàng ý thϊếp, hai đôi mắt nhìn nhau như thấu rõ nỗi niềm và tình cảm của đối phương.

Đôi mắt anh chăm chú nhìn vào đôi môi đỏ mọng đầy ngọt ngào của cô mà cả người như mất kiểm soát cứ dần dần tiến gần tới để đoạt lấy nó.

Hiểu Trình như hiểu được ý anh, cô cam tâm tình nguyện, đôi mắt vẫn chớp chớp dõi theo đôi môi anh tiến sát về phía mình.

Tình yêu vẫn nóng bỏng như núi lửa ngàn năm chợt muốn phun trào, niềm kiêu hãnh muốn chiếm lấy người yêu ta trước mặt.

" Cạch " tiếng mở cửa vọng tới, Hạ Kỳ, Tiêu Dực và Lạc Thất Đường vừa đi vào đã trố mắt nhìn.

Cô và anh chợt giật mình vội dừng ngay việc sắp làm, riêng khuôn mặt của Thượng Quan Dạ thì đã tối sầm lại liếc lạnh ba người kia, còn cô thì đỏ mặt không thôi.

" Các người không biết gõ cửa à." anh rít lạnh.

" AAA, boss em...em chưa nhìn thấy gì. À, hai người cứ tiếp tục...em đi sắp xếp công việc...haha." Lạc Thất Đường cười cứng cả miệng đến nỗi lạnh cả sống lưng rồi vội vàng chạy ngay.

Riêng Tiêu Dực thì anh không còn gì để nói nữa rồi, miệng chỉ nở một nụ cười rồi cứ thế đơ dần.

" Xin lỗi. À...mà tôi không nhìn thấy gì đâu. " nói xong hắn phi ngay.

Còn Hạ Kỳ, hắn không sợ sắc mặt lạnh kia mà ngược lại là khó chịu, khuôn mặt hắn khó coi hẳn.

" Còn cậu muốn ở đây làm bóng đèn sao ?" anh nói.

Hắn ngược lại không nói gì với anh, giống như làm lơ anh đi vậy. Điều này làm Dạ khá tức tối.

Hắn nhìn về phía cô một lúc rồi bỏ đi.

Hiện tại hắn đang có ý nghĩ táo bạo, hắn nên cướp hay là quang minh chính đại giành lấy.

...........

Tại phòng họp lớp của công ty, cuộc họp hội đồng quản trị đang diễn ra khá căng thẳng. Nhưng căng thẳng ở đây là với đám người già nua kia chứ không phải là anh.

Chúng lật đổ anh, ha....đâu dễ.

Bao nhiêu là bằng chứng, giấy tờ tham ô biền thủ công quỹ,... được người của anh đưa ra trước mặt chúng.

Đám người ngồi toát cả mồ hôi lạnh không dám phản kháng.

" Quan tổng, xin ngài hãy cho chúng tôi một cơ hội." cả đám đồng thanh.

Cũng không phí sức mà lại thu phục được đám hổ ranh này, anh đương nhiên sẽ lôi kéo quyền lực về phía mình nhưng cũng không muốn cho chúng con đường sống.

" Các người còn dám lật đổ tôi không?" anh nói có ý khinh bỉ.

" A, không thưa chủ tịch. " cả đám người đồng thanh hô.

Anh cười nhích môi rồi đứng dậy đi ra ngoài, bàn tay vừa ra lệnh cho cuộc họp kết thúc.

Đám người đó hầu hết là tức giận nhưng lại không làm được gì cả.

...........

Cô đến phòng nghỉ ngơi, vừa bước vào pha một cốc cà phê vừa thoải mái thưởng thức.

Hạ Kỳ cũng lê bước vào trong hay nói cách khác là hắn đang đi theo cô.

Vừa nhìn thấy hắn cô cũng không khỏi ngạc nhiên, nói " Hạ Kỳ, anh cũng đi nghỉ ngơi sao?"

Hắn mỉm cười rất ôn hoà nói " Ừ, Hiểu Trình cũng đến uống cà phê à."

" À. Vâng." cô cười.

" Hình như cô đang chuyện phiền muộn ?" hắn hỏi.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi bước lại ghế ngồi, hai tay cô áp chặt lên ly cà phê.

" Thật ra cũng không phiền muộn gì. Chỉ là hơi bất ngờ về chuyện của Thượng Quan Dạ. Anh là bạn của Dạ, anh có ý nghĩ như thế nào."

" Anh ấy à, anh không có ý nghĩ gì. Chỉ có mỗi sự đồng cảm chân thành với cậu ấy thôi." hắn vừa suy nghĩ vừa nói.

Cô cũng như hiểu ra, lại bắt đầu có ý chọc ghẹo Hạ Kỳ " Hạ mặt lạnh, anh đã để ý ai chưa thế ?"

" Anh không phải lúc nào cũng mang theo bộ mặt lạnh như ai kia đâu. Nếu nói để ý thì anh chắc là có rồi. " hắn thừa nhận.

Cô " Ồ " một tiếng.

Thượng Quan Dạ họp xong liền đi tìm cô ngay, thấy cô nói chuyên vui vẻ với Hạ Kỳ như vậy lại làm anh nhăn nhíu mặt mày.

Tên Hạ Kỳ này rõ ràng có ý đồ.

" A Trình, em nghỉ ngơi xong chưa." anh vừa nói vừa đi vào đặt tay lên vai cô rất ôn nhu dịu dàng.

Nhìn thấy Dạ, cô giật mình một chút rồi ngước lên nhìn anh vui vẻ cười nói " Rồi, anh họp xong rồi sao. "

" Ừ, anh dắt em đi chỗ này. Theo anh..." Dạ nói còn kèm theo ý cười Hạ Kỳ.

" Hả, đi đâu. " cô thắc mắc hỏi anh nhưng lại ái ngại trước mặt Hạ Kỳ

Anh nhích môi cười rồi lại thì thầm nhỏ vào tai cô " Đi theo anh là biết."

Anh dắt Hiểu Trình đi khỏi đó trong khi cô chỉ vội cười với Hạ Kỳ một cái rồi chào tạp biệt hắn.

Sắc mặt Hạ Kỳ lại sa sút trầm trọng, tên Dạ chết dẫm kia đang cố ý khıêυ khí©h hắn đây mà.

Còn dám coi hắn làm nền phụ hoạ.