Tại một tòa biệt thự cổ kính, xung quanh được bao bọc bởi cây cối xanh um tùm. Cùng những ngọn đồi bạt ngàn, không lối thoát. Nó nằm biệt lập ở một ngọn đồi, tách biệt với thành phố H phồn hoa bên ngoài.
Bên trong biệt thự vẫn sáng đèn, cho thấy chủ nhân ở nơi này vẫn chưa nghỉ ngơi. Xa xa một chiếc Lamborghini từ từ tiến lại gần cánh cổng. Cánh cổng tự động mở ra, sau đó khép lại.
Thân ảnh một nam nhân bước xuống xe. Toàn thân anh khoác trên mình một bộ âu phục màu đen. Thoạt nhìn rất nghiêm nghị, nhưng cũng rất quyến rũ. Ánh mắt anh khẽ liếc nhìn xung quanh, sau đó tiêu xái đi vào trong.
Bên trong phòng khách, quản gia đang rót trà cho một ông cụ tầm 70 tuổi. Ông chính là chủ nhân nơi này, tên Âu Cảnh Sinh_cha ruột của anh. Đồng thời cũng là người đứng đằng sau anh, thao túng anh làm tất cả mọi chuyện xấu. Ông cụ khẽ liếc nhìn anh, sau đó cụp mắt xuống, tay vân vê tách trà nóng hổi. Sắc mặt trầm xuống, tỏ vẻ không vui.
"Thiếu gia, người đã về." Quản gia thấy anh thì cung kính, khẽ chào hỏi. Anh nhàn nhạt gật đầu, hướng về phía ông cụ, cất giọng nghi hoặc.
"Ba gọi con về có chuyện gì?"
Âu Cảnh tiêu xái ngồi xuống đối diện ông cụ. Tiện tay cầm tách trà quản gia rót cho anh, nhấp một ngụm. Dòng nước ấm, kèm theo mùi thơm thoang thoảng chảy xuống cổ họng. Khiến tâm tình anh thoải mái hơn.
"Mảnh đất phía Tây Nam đã bị Dạ Tiêu Phàm cướp mất. Con nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?!"
Âu lão đặt tách trà xuống bàn, âm thanh "Cạch!" một tiếng vang lên. Tỏ rõ thái độ không vui, thậm chí còn mang chút tức giận. Âu Cảnh cũng không để tâm, mi mắt khẽ nhắm, nhàn nhạt lên tiếng.
"Chỉ một mảnh đất thôi mà. Mất đi nó Âu Thị cũng đâu sụp đổ được." Âu Cảnh hướng ánh mắt cợt nhả về phía cha mình. Bộ dạng cà lơ phất phơ của anh khiến ông càng giận hơn.
Mặt Âu lão đã đỏ ửng lên vì tức giận. Quản gia bên cạnh phải khuyên nhủ ông mới từ từ bình tĩnh lại. Cầm cây gậy đập mạnh xuống sàn, thể hiện sự uy nghiêm cùng quyền lực của ông.
"Hừ! Đừng quyên chuyện năm xưa, vì ai mà mẹ con qua đời. Dù hai lão già Cung, Dạ kia đã chết. Nhưng còn có hậu nhân của họ, vĩnh viễn là kẻ thù của chúng ta."
Âu lão lên giọng nhắc nhở. Ánh mắt tràn đầy thù hận. Âu Cảnh cười giễu cợt, cha anh luôn lấy chuyện năm xưa ra làm cái cớ, uy hϊếp anh đủ điều. Hiện tại anh có chút nghi ngờ, liệu những lời ông nói có bao nhiêu là sự thật?!
"Ba già, thù cũng đã trả xong. Người nên yên ổn mà dưỡng lão đi, chuyện của con, con tự giải quyết. Không phiền đến người." Âu Cảnh đứng dậy, nới lỏng cà vạt. Khẽ liếc Âu lão, khuôn mặt tràn đầy sự khinh bỉ. Định rời đi, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, quay lại, tiếp tục :
"À đúng rồi. Ba nên thực hiện lời hứa, chuyển nhượng cổ phần lại cho con đi. Cũng nên an nhàn mà hưởng thụ quãng đời còn lại. Không nên xen vào chuyện công ty nữa."
Bỏ lại một câu tràn đầy ý tứ. Anh hiên ngang bước khỏi nhà, lên xe rời đi. Âu lão nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong lòng lửa giận lại dâng trào. Hận không thể gϊếŧ chết anh. Nếu như không phải ông chỉ có duy nhất một đứa con là anh. Thì anh đã chết từ lâu rồi.
Ông dường như cũng nhận ra được sự thay đổi của Âu Cảnh. Sau cái chết của ông nội Cung, Âu Cảnh đã không còn lạnh lùng, tàn khốc như trước. Điều này khiến ông không hài lòng chút nào. Hậu nhân của ông, không cho phép mềm yếu. Cũng không cho phép có bất kỳ điểm yếu nào.
Người ông chọn, trước tiên phải tuyệt tình, tàn khốc. Sau đó phải tài trí vẹn toàn. Thông minh, lão luyện, biết cách xử lý mọi chuyện gọn gàng. Tránh để lại dấu vết cho kẻ địch. Mà Âu Cảnh chính là người ông chọn. Nhưng hiện tại có vẻ anh đã đi quá giới hạn của ông, có lẽ ông nên dạy dỗ anh một chút.
"Hừ! Đúng là nghịch tử!" Âu lão rít từng chữ qua kẽ răng, mặt mày bừng bừng lửa giận.
"Lão gia bớt giận. Tránh ảnh hưởng đến sức khỏe." Quản gia bên cạnh khẽ trấn an, Âu lão mới hạ hỏa đôi chút. Từ từ bình tĩnh lại, bất giác nhớ lại chuyện năm xưa.
Khi thời niên thiếu, Âu lão cùng ông nội Cung và ông nội Dạ vốn dĩ là anh em tốt. Nhưng trớ trêu thay, họ lại đem lòng yêu cùng một người, chính là mẹ anh. Nhưng người mẹ anh yêu lại là Âu lão.
Khi biết sự thật, ông nội Cung và ông nội Dạ đều buông tay. Tác thành cho hai người kia, rồi họ cũng lần lượt lập gia đình. Mẹ anh cũng cùng ba anh kết hôn. Ban đầu họ sống rất hạnh phúc, nhưng qua nhiều năm, mẹ anh vẫn không mang thai. Điều đó khiến Âu gia không hài lòng. Vì họ cần có một đứa cháu để nối dõi, nên đã ép Âu lão ly hôn với bà. Để cưới vợ mới.
Nhưng Âu lão không nghe theo, một mình chống chọi cả gia tộc. Mẹ anh vì quá yêu chồng, cũng như không muốn liên lụy đến chồng, bà đã bỏ đi. Sau đó tìm ông nội Cung và ông nội Dạ giúp đỡ. Âu lão vì hiểu lầm nên đã tìm mọi cách trả thù họ. Nhưng vì thế lực hùng hậu phía sau họ, ông đành ngậm đắng nuốt cay thề một ngày sẽ hủy diệt tất cả.
Sau khi rời khỏi Âu gia, bà phát hiện mình mang thai. Vì không muốn phải liên lụy đến một ai, nên bà lại một lần nữa rời đi. Tách biệt với bên ngoài, sau đó hạ sinh anh.
Năm anh 5 tuổi, vì mắc bệnh nặng, kèm theo mẹ anh không có đủ tiền để chữa trị cho anh. Nên đã tìm ông nội Cung giúp đỡ. Lúc đó bà nội Cung cũng đã mất, vì niệm tình xưa. Ông đã nhận Âu Cảnh làm con nuôi, sau đó cho hai mẹ con anh một gia đình ấm áp.
Lúc đó anh rất vui và hạnh phúc, bởi vì anh đã có một gia đình hoàn chỉnh. Còn có thêm anh trai luôn yêu thương bảo vệ anh. Nhưng hạnh phúc luôn ngắn ngủi. Năm anh 10 tuổi, trong một lần bất cẩn, anh đã làm vỡ di vật mà bà nội Cung để lại cho anh trai nuôi. Sau đó họ cãi nhau, còn dẫn đến xô xát. Vì chuyện đó, nên ông nội Cung đã mắng anh.
Lúc đó anh mới nhận ra rằng. Tất cả mọi thứ xung quanh anh đều là giả tạo. Thậm chí cả gia đình hạnh phúc trước mặt anh cũng là đi vay mượn. Vì tức giận cùng tủi thân, anh đã chạy ra ngoài, bất chấp sự khuyên ngăn của mọi người. Mẹ anh cũng đuổi theo sau, do cứu anh, nên mẹ anh đã qua đời vì tai nạn giao thông.
Sau đó anh đổ hết lỗi lên đầu ông nội Cung, và người ở Cung gia. Từ đó anh bắt đầu hận họ, hận đến xương tủy. Rồi anh bỏ đi, và được Âu lão đón về nuôi. Rồi lão gieo rắc những hận thù của lão vào anh, biến anh thành một con quỷ. Sẵn sàng gϊếŧ bất cứ kẻ nào cản đường anh.
Hết thảy mọi chuyện đều do hai chữ "Thù hận" mà ra. Còn có sự đố kỵ trong mỗi một người, nó dần hình thành và lớn dần lên. Sau đó tích tụ lại, dần dần ăn mòn tâm trí của ta. Khiến ta trở thành một con rối, luôn bị thù hận che mờ mắt... Sẵn sàng làm ra những chuyện trái lương tâm...
Rời khỏi tòa biệt thự kia, anh không về nhà mà đi đến quán bar, giải tỏa tâm trạng. Khi thấy anh đến, quản lý nhiệt tình tiếp đón. Dẫn anh đến phòng VIP. Nhưng khi băng qua hội trường tràn đầy tiếng nhạc tɧác ɭoạи, bỗng ánh mắt anh dừng lại trước một thân thể mảnh mai ở một bên góc. Bước chân khựng lại, nhìn lâu hơn một chút.
Selena gục đầu xuống bàn, ánh mắt mơ hồ nhìn về một góc. Toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc, hai má ửng hồng vì say. Hai mắt cũng sưng vù lên vì khóc, miệng không ngừng nói lảm nhảm.
"A Cảnh... Cảnh... Tại sao anh lại không cho em một cơ hội...huhu... Tại sao anh lại không yêu em... Anh là tên khốn nạn... huhu..."
Selena khóc nức nở, chửi mắng anh thậm tệ. Cô muốn uống cho say để quên đi anh, nhưng càng say cô lại càng nhớ anh. Bên ngực trái cô rất đau, nó đau đớn khiến cô không chịu được.
Một cô gái ngoại quốc xinh đẹp, say khướt, ngồi một mình khóc nức nở. Đã thu hút rất nhiều ánh mắt háo sắc. Một tên trong số đó không chịu nổi, bắt đầu đi về hướng Selena. Hắn ta không kiêng kỵ mà ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy tay cô vuốt ve. Miệng không ngừng phun ra những từ ngữ đê tiện.
"Em gái, sao lại khóc thương tâm như vậy? Anh cảm thấy rất đau lòng a..." Hơi thở toàn mùi rượu của hắn ta phả vào mặt cô, khiến cô khó chịu. Rụt tay lại, đẩy hắn ra xa, loạng choạng đứng dậy. Định rời đi, nhưng lại bị hắn kéo lại, đè xuống ghế sofa.
"Buông ra! Lưu manh! Thả tôi ra..." Selena vùng vẫy muốn thoát khỏi người hắn ta. Nhưng không được, hắn ta quá mạnh mẽ, cô không làm gì được. Nước mắt lại vô thức rơi, cô không muốn bị cưỡиɠ ɧϊếp...
"Em gái, đừng nóng vội. Đêm nay anh sẽ khiến em dục tiên dục tử a..." Hắn ta lưu manh nói, còn không quên kéo dài âm cuối, tỏ vẻ ái muội.
Bàn tay dơ bẩn của hắn ta bắt đầu vuốt ve eo cô, sau đó tiến lên đôi gò bồng, định cởi cúc áo. Nhưng chưa kịp làm gì, đã bị một lực mạnh kéo hắn ta ra, đẩy ngã xuống sàn. Sau đó liên tiếp là những cú đấm trời giáng xuống mặt và người hắn ta. Khiến ai nấy đều được một phen kinh hoàng.
Nhìn thấy mặt mày hắn ta bầm tím lại, anh mới dừng tay. Còn không quên tặng thêm hai cú đá vào bụng, khiến hắn đau đớn không thôi. Chỉ biết ôm lấy thân thể tràn đầy thương tích, co ro dưới sàn mà kêu rên.
"Người của tôi mà cũng dám động! Chán sống!" Anh rít từng chữ qua kẽ răng, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống hắn ta. Sau đó khẽ cởϊ áσ vest khoác lên người Selena, bế bổng cô lên.
Trước khi đi, còn không quên đặc biệt căn dặn vị quản lý kia. Khiến quản lý cũng phải rùng mình sợ hãi trước sự uy hϊếp của anh. Anh nói :
"Dọn dẹp sạch sẽ một chút. Đừng để tôi phải ra tay!"
Vị quản lý kia chỉ biết gật đầu vâng dạ. Sau đó ra lệnh cho thuộc hạ lôi tên kia ra khỏi quán bar, còn không quên dạy dỗ hắn ta thêm một chút. Tránh hậu quả sau này.
Âu Cảnh bế cô đi ra ngoài xe. Nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế, sau đó bản thân cũng lên xe. Rồi phóng đi. Selena chỉ biết co ro ở một bên khóc nức nở. Thân thể còn không ngừng run rẩy vì sợ hãi. Nhìn cô như vậy anh rất khó chịu, nơi ngực trái khẽ nhói đau.
Vốn dĩ khi nãy anh định phớt lờ cô, coi như cô không tồn tại. Nhưng con tim anh lại không cho phép, nó ép anh phải dừng lại. Rồi khi chứng kiến cảnh tượng kia, anh không kìm hãm được sự tức giận. Chạy đến dạy cho tên kia một bài học. Thành công dẫn cô rời đi.