Chương 13: Đường y Biến Mất

Sau khi Mộng Yên trở về cô cũng đi qua nhà Đinh Tuấn ở tới giờ, chị chưa một lần nhắn tin hay gọi điện thoại cho cô, cứ im lặng như thế mà rời xa, cô đau lòng nhìn ra cửa sổ, mưa rơi lắc phắc thật biết trêu lòng người, cô tự cười chính mình ngốc nghếch, những ngày tháng đó chỉ đổi lại là sự ra đi không một lời sao? Chị đã từng yêu mình chưa, đã từng thương mình chưa? Rồi nữa con sinh ra hỏi cha đâu mình biết phải làm sao đây!... cô tự nghĩ rồi lại khóc

Cốc cốc cốc

"Vào đi" cô vội lau nước mắt

"Yy cậu uống canh đi" dd

"Cảm ơn cậu, sao không để mình tự làm, mấy anh ấy với cậu xem mình là bệnh nhân thật sao?" Cô cười dịu dàng

"Tất nhiên là không, tụi mình lo cho bé con chứ không rãnh lo cho cậu đâu hen" dd nói chỉ vào bụng cô.

"Mất một người tính ra mình có rất nhiều người" cô cười nói nhưng không che giấu nổi nỗi buồn trong lòng.

"Yy mình nói này... cậu còn yêu chị ta sao không đứng lên mà dành lại những gì là của mình chứ?" Dd nhìn cô đau lòng hỏi

"Yêu... haha... thế nào là yêu.... mà yêu thì được gì, người ta đâu yêu mình" cô cười khổ nói, như tự cười chính mình ngu ngốc.

"Cậu không định hỏi rõ sao? Biết đâu chị ta có nỗi khổ gì đó thì sao?"

"Nỗi khổ... Tiểu Dương cậu biết không? Chị ấy là người yêu hận rõ ràng, không thích giải thích, cũng chẳng muốn giải thích... nếu thật sự chị ấy yêu mình, thật sự và thật sự, ngày đó đã giữ mình lại... đằng này chị ấy bỏ mặt mình, tới hôm nay không một tin nhắn cuộc gọi, thì theo cậu mình có giá trị với chị ấy không" cô lắc đầu nói nhìn vô thức như cố kiềm nén cơn đau trong lòng.

"Ùm... yy dù kết quả thế nào, cậu cũng nên gặp chị ta hỏi rõ ràng, rồi lúc đó cậu hãy sống cho chính cậu, hãy nghĩ tới bé con, coi như cậu vì bé con đi"

Cô nhìn dd không nói gì như đang suy nghĩ gì đó "thôi chuyện đó tính sau đi, giờ mình không muốn nghĩ tới."

........Biệt Thự

"Bác Nhữ"

"Mợ... mợ chủ... là mợ thật sao?" Bác Quản Gia vui mừng nắm tay cô

"Dạ là cháu, Bác và mọi người có khỏe không?"

"Bác và mọi người vẫn ổn, cháu và cô chủ xảy ra chuyện gì vậy?"

Bà hỏi vậy thôi chứ cũng đoán được phần nào

""Cháu và chị ấy kết thúc rồi, sau này mọi người đừng gọi cháu là mợ chủ nữa... hôm nay cháu qua đây tìm chị ấy, tiện thể thăm mọi người chị ấy có nhà không Bác"

"Cô chủ vừa ra ngoài rồi, dù cháu có nói gì cháu vẫn là mợ chủ căn nhà này"

"Vậy thôi cháu về..."

"Khoan đã cháu ở lại bác lấy món súp cháu thích ăn rồi hãy về"

"Không cần đâu bác, cháu không đói"

"Không cháu ngồi đây đi, bác đi múc, cháu về bác sẽ buồn lắm" Bà quản gia đi vội vào bếp

Cô đành miễn cưỡng ngồi lại, cô nhìn xung quanh lại chợt nhớ đến những ngày ở đây vô cùng vui vẻ hạnh phúc, cái gọi là hạnh phúc đến quá nhanh thì lại tàn quá nhanh. Bà Quản Gia đi ra thấy cô ngồi nhìn nhìn xung quanh mắt đượm buồn khiến bà cũng thấy chạnh lòng

"Của cháu đây, ăn đi cho nóng" Bà đi tới vừa đặt tô súp vừa nói

"À... dạ, cháu cảm ơn" cô giật mình xoay người vừa múc muỗng súp vào miệng thì... ụa...ụa... cô buồn nôn vội bụm miệng chạy vào nhà wc.... bà quản gia nhìn theo " không lẻ nào"

Cô đi ra "Cháu xin lỗi, dạo gần đây bao tử cháu không tốt" cô nói không nhìn bà quản gia

"Cháu có thai phải không" bà hỏi thẳng khi thấy cô nói tránh né

"Dạ... không....không"

"Cháu đừng gạt bác" bà nhìn thẳng cô hỏi.

"Cháu..." cô nhìn bà đau khổ không nói được

Bà đi tới ôm cô "thật tội nghiệp cô gái nhỏ của Bác, có phải cháu không muốn cho cô chủ biết đúng không?"

Cô gật đầu nước mắt rơi

"Bác tin quyết định của cháu, nhưng bác mong qua thời gian nào đó hãy cho nhau cơ hội cháu à, đừng để đứa trẻ sinh ra bị xem là không cha" bà nói mà nghẹn ngào, cô thì khóc

"Dạ... bác đừng nói với chị ấy chuyện cháu mang thai, bác giúp cháu nha, hiện tại cháu không muốn phá vỡ hạnh phúc của chị ấy nếu lấy đứa trẻ ra làm cầu nối" cô khóc nói

"Thật ra..." Bà đang định nói thì chị về tới

Chị bước vô nhà thấy cô, chị đi tới ngồi đối diện, bà quản gia đứng lên cúi chào đi.

"Em đến tìm chị sao?"

"Phải" cô lau nước mắt nhìn thẳng chị trả lời.

"Em tìm chị có việc gì" chị giả vờ thờ ơ với cô



"Em.... à tới nói chúng ta kết thúc rồi phải không?"

"Phải" chị trả lời nhìn đi nơi khác, tay thì nắm chặt thành nắm đấm.

"Em có thể hỏi chị thêm một câu không?" Cô nhìn chị thờ ơ mà như mũi dao đâm vào tim mình

"Em nói đi" chị vẫn không nhìn cô

"Chị có thật lòng yêu em không? Thời gian qua chị đối với em là gì? Trong mắt chị em là cái gì?" Từng câu từng chữ cô thốt ra sao lại đau và nặng nề thế này

Im lặng

"Sao chị không trả lời" cô nói giọng nghẹn ngào cố kìm nén không rơi nước mắt.

"Em muốn chị trả lời cái gì?" Chị dửng dưng hỏi lại

"Trả lời tất cả" cô mím chặt môi nói

"Những gì xảy ra ngày hôm đó em cũng đã thấy rồi"

Nước mắt cô rơi xuống.... hức...

"Đấy là cách chị cho em biết kết quả sao?"

"Nếu không còn gì chị đi đây, em về cẩn thận" chị đứng lên xoay người bước đi

"Thì ra...hức... trong mắt chị chưa hề có tôi" cô nói chị khựng lại

"BẠCH HẢI DU... cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho chị, một ngày nào đó chị hối hận, thì chị cũng không thể chạm vào tôi" cô tức giận xen lẫn đau lòng mà nói

"Vậy em đừng bao giờ tha thứ cho chị" chị nói rồi bỏ đi lên lầu

Bà Quản Gia thấy thế đi tới

"Yy cháu đừng khóc không tốt đâu" bà lau nước mắt cho cô

"Tại sao cháu lại yêu một người như chị ấy chứ, tại sao cháu lại tin tưởng chị ấy... cháu thật sự quá ngu ngốc phải không bác Nhữ... huhuhu....." cô đau lòng ôm quản gia khóc nức nở.... bà chỉ biết ôm cô an ủi

Tít tít tít

Cô mở đt ra xem gọi lại

"Alo.... phải... là tôi.... được được"

"Cháu có việc phải đi đây, bác Nhữ giữ gìn sức khỏe " cô nói rồi lau mặt đứng dậy đi

"Con có quay lại không" bà quản gia buồn hỏi

"Có duyên con và bác sẽ gặp lại"

Cô trả lời đi vội ra cửa, bà quản gia nhìn với theo đến khi cô đi khuất.

......

"Bác Nhữ tên đó đâu rồi bác" Đinh Tuấn

"Dạ cô chủ nhốt mình trong phòng từ sáng tới giờ"

"Lão Bạch mở cửa"

Im lặng

"Lão Bạch là mình Đinh Tuấn đây"

Im lặng

"Bạch Hải Du cậu mở cửa ra cho mình, không là mìn xông vào đó" Đinh Tuấn nổi nóng.

Vẫn im lặng....

Rầm....

Đinh Tuấn vào sọc vào mũi mùi rượu bốc lên rất nồng, anh nhìn xung quanh dưới sàn toàn là chai rượu, thấy chị ngồi ngoài ban công

"Thỏ con đang ở đâu" Đinh Tuấn lại gần hỏi.

"Cô ấy ở đâu sao mình biết được" giọng chị nhè nhè say rượu

"Cậu không biết thì ai biết, chẳng phải thỏ con đến tìm cậu sao?"

"Đúng là có đến tìm mình nhưng sau đó về rồi"

"Không lý nào, thỏ con chỉ đến tìm cậu rồi biến mất cả ngày nay, chắc chắn cậu đã nói gì khiến em ấy bỏ đi như vậy?"

"Tự cô ấy chuốc lấy không liên quan đến mình" chị nói mà không nhìn Đinh Tuấn tiếp tục uống



"CẬU VỪA NÓI CÁI GÌ" Đinh tuấn tức điên hét to lên túm cổ áo chị

"Cậu muốn làm gì, đánh mình sao, đánh đi...kkk..." chị cười khảy

Bụp... Đinh Tuấn đấm

"Cậu nghĩ mình không dám sao"

Bụp.... "cậu là tên khốn"

Bụp...."tôi sẽ gϊếŧ cậu"

"Lão Đinh.. Lão Đinh cậu bình tĩnh đi" Bạc Ngôn và Từ Đằng đi tới lôi anh ra

"TRỜI ƠI, ANH LÀM CÁI GÌ ĐÓ, SAO LẠI ĐÁNH CHỊ ẤY, CON HỒ LY ĐÓ LÀ CÁI THÁ GÌ?"

Chát... Đinh Tuấn tát cô ta "Cô là ai mà có quyền xen vào, cút ra"

"Tôi là vợ sắp cưới của chị Du, Vậy chứ anh là gì của cô ta mà bênh cô ta, cô ta chẳng qua nhờ bộ mặt giống tôi dụ dỗ chị Du thôi"

Chát... lần này là Tư Đằng tát cô ta

"Con kỳ đà cô nếu còn dám bôi nhọ em ấy một lần nữa, đừng trách tôi cắt lưỡi cô" mặt Tư Đằng lúc này như ngọn lửa.

"Các cậu làm loạn đủ chưa? Nếu không còn gì về đi, chuyện cô ấy bây giờ không liên quan tới mình, là bấy lâu do cô ấy tự ngộ nhận mình chưa hề yêu cô ấy" Chị nói

Bụp Bụp Bụp.... lần này Đinh Tuấn nhào tới đấm chị, chị không phản kháng lại để mặt cho Đinh Tuấn đánh, máu từ miệng chị chảy ra

Bạc Ngôn lôi Đinh Tuấn ra " Lão Đinh bình tĩnh đi, cậu định gϊếŧ chết cậu ấy sao"

"Cứ để cậu ấy đánh, càng tốt" chị không sợ chết nói nhìn Đinh tuấn

"Được cậu muốn chết tôi cho cậu chết" Đinh Tuấn nhào tới thì Tư Đằng và Bạc Ngôn ôm Anh lại

"Lão Bạch cậu bớt nói lại đi" Bạc Ngôn

"BẠCH HẢI DU... Mình nói cho cậu biết, nếu thỏ con có chuyện gì, mình sẽ chôn cậu theo.. từ đây về sau đoạn tuyệt quan hệ" Đinh Tuấn nói xong bỏ đi ra ngoài không quay lại

Bạc Ngôn đi tới "Lão Bạch cậu thật sự không biết thỏ con ở đâu sao?"

Chị lắc đầu

Hazzz.... "Lão Bạch mình nói này, thỏ con đang bệnh sức khỏe không tốt, nhưng trốn bọn mình tới tìm cậu, sau khi tìm cậu đã biến mất sáng giờ, điện thoại không nghe máy, nhắn tin không trả lời, nếu cậu thật sự coi mình là bạn thì chỉ giúp bọn mình, còn nếu không thì thôi, bọn mình về đây" Bạc Ngôn đứng phất dạy

Tư Đằng chỉ nhìn chị lắc đầu không nói gì bỏ đi theo Bạc Ngôn.

Bạc Ngôn gọi Bác quản gia tới

"Bác coi chăm sóc cậu ấy"

"Dạ" bác quản gia cúi chào

..........

"Chị không sao chứ? Sao chị phải nhẫn nhịn, bọn họ gì một người xa lạ mà đánh chị ra nông nỗi này, còn em mới là người chị yêu vậy mà chưa được một lần đối xử tốt" cô ta tỏ ra đau lòng rưng rưng

"Em về phòng đi, chị muốn ở một mình" chị không màng tới cô ta

"Để em lau vết thương cho chị" cô ta tỏ ra quan tâm

"Không cần đâu, chị không sao?"

"Huhuhu... em muốn lo cho người yêu mình mà không được sao?"

"Em về phòng đi, bây giờ chị muốn ở một mình"

"Sao chị trở nên lạnh nhạt như vậy, hay là... chị đã yêu con hồ ly đó rồi"

"ĐỦ RỒI..." mắt chị đỏ ngầu lên

"Em....em... xin lỗi" cô ta sợ hãi đứng lên lên giọng uất ức bỏ chạy ra khỏi phòng chị

Cốc cốc cốc

"ĐÃ BẢO VỀ PHÒNG ĐI" chị hét lên tưởng đâu cô quay lại

"Cô chủ là tôi" Bà Quản gia đi tới

"Bác vào đây có chuyện gì?"

"Cô chủ không sao chứ"

Chị lắc đầu