Edit: Tịnh Hảo
Đầu choáng váng, suy nghĩ vô lực từ từ ngẩng đầu lên.
Mùi hôi thối ẩm ướt nổi móc bốc mùi nồng nặc khiến Noãn Noãn cau mày, khôi phục ý thức rất nhanh, cảnh tượng mơ hồ trước mắt từ từ rõ ràng.
Nhà máy bỏ hoang trống trải đen như mực, đổ nát, thủy tinh bể tan tành, gió đêm thổi vào vù vù, thổi trúng cô khiến cô run lập cập.
Máy móc cỡ lớn cũ nát bị bỏ hoang, chất lỏng sềnh sệch đen nhánh hạt màu tím đầy đất khiến người ta muốn nôn mửa.
Còn có một dãy hàng đồ vật to lớn không rõ treo trên không trung, đôi mắt mở to, cô có chút hoảng sợ giãy giụa thân thể, lại phát hiện mình bị buộc chặt giống như xác ướp.
Không thể động đậy.
Đây là nơi nào?
Chung quanh âm u, chỉ có một mình cô.
Mượn một chút ánh sáng của ánh trăng, mở to hai mắt cố gắng nhìn phía trước mặt, trong lòng khẽ thở dài.
Thì ra vật treo trước mặt chính là mấy con heo mập không biết chết bao lâu, thình lình nhìn thấy, đặc biệt giống thi thể người, thật hù dọa người.
Mắng thầm một câu, mẹ nó, quá biếи ŧɦái mà, làm phim kinh dị à, hay là muốn hù chết cô.
Lò mổ.
Bị trói đến nơi này, coi như có sáng tạo, tự gượng cười sợ mình choáng váng, ngay cả heo và người cũng phân định không rõ.
Cô không sợ bóng tối, không sợ một mình cô đơn trong bóng tối, chỉ sợ cô bị người khác trục lợi uy hϊếp người nhà.
Xoạt, đỉnh đầu sáng chói, nhất thời chiếu vào khiến cô không mở mắt nổi, theo bản năng nghiêng đầu khép hờ hai mắt.
Đột nhiên.
Một tiếng giày cao gót thanh thúy từ xa dần đến gần dừng trước mặt cô.
Mùi nước hoa cao cấp xộc vào mũi cô khiến cô lui về sau.
“Vợ của Chiến Vân Không, quả thật lá gan khá lớn, trước đây tôi còn mong đợi cô có thể khóc ồn ào kêu cứu mạng một chút, xem ra, thị trưởng Tinh giáo dục con gái thật sự làm cho người ta hâm mộ, còn nhỏ tuổi nhưng vẫn giữ khí thế lâm nguy không loạn.”
Giọng người con gái rất êm tai, nhưng người tỏa ra khí lạnh, Noãn Noãn nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của cô ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, lông mày nhíu chặt, giọng điệu thật lớn nha.
Không ngờ ở chỗ như thế này lại cùng cô chơi trò giả bộ cao quý đúng không.
Không đúng, cô ta biết Chiến Vân Không?
Không phải là bạn gái ma quỷ trước tìm tới cửa trả thù chứ?
Mẹ nó, dù là bạn gái trước thì thế nào, hiện tại cô mới là chính thất, ong mật bươm bướm gì tất cả đều cút qua một bên cho cô.
Thân thể nhỏ thẳng tắp, mở mắt nhìn thẳng vào mắt người con gái, ánh mắt không chút co lại.
Uy hϊếp người con gái lùi lại từng bước một.
“Thím à, nếu như thím trói tôi đến nơi này, chính là khen ngợi tôi, vậy tôi cảm ơn thím, nếu như không phải thì xin mời thím trực tiếp tiến vào đề tài chính, đừng lãng phí thời gian, năm tháng không đợi ai cả, nhìn thím cũng 30 tuổi rồi, nhan sắc đối với người con gái đến tuổi này rất quan trọng, đảm bảo giữ mãi tuổi thanh xuân mới có thể trói buộc được người đàn ông.”
Thật ra thì, căn bản cô không nhìn thấy diện mạo của cô ta.
Bởi vì cô ta đeo một mặt nạ, nói cô ta già thuần túy là Noãn Noãn chỉ nói bừa.
Bệnh cũ không sợ trời không sợ đất tái phát, mặc kệ cô ta là Ngọc Hoàng đại đế, hay là Vương Mẫu nương nương, chọc giận đại tiểu thư cô khó chịu, thì phải chịu đựng cô độc mồm độc miệng tức chết người không đền mạng.
Người con gái đeo mặt nạ bị tức không nhẹ.
Cô ta không ngờ, miệng lưỡi một con nhóc chưa dứt sữa có thể tuôn ra lời cay độc.
Dám nói cô ta già, cô ta mới chỉ 24 tuổi.
Con mắt độc ác híp lại, móng tay sơn màu đỏ thẫm siết chặt cổ Noãn Noãn ngay chỗ bị thương, ra sức giữ chặt cổ họng cô.
Ngón tay cắm sâu tạo thành hai vết dao, vết thương lần nữa bị nứt ra, máu tươi nhanh chóng tràn ra rơi xuống trước váy cô, nhuộm thành một mảnh đỏ hồng.
Cô gái thuần khiết đẹp đẽ không nhiễm chút hạt bụi, giữa màu máu đỏ dữ tợn chói mắt càng lộ ra vẻ đẹp mị hoặc, cặp mắt thanh tĩnh trong suốt như nước tựa như có thể tinh lọc tội ác và một vùng đen tối bẩn thỉu, sáng chói khiến người con gái trong phút chốc mất hồn.
Càng nhìn cô ta càng tức giận, càng ghen tị, càng oán hận.
Khóe miệng nâng lên lạnh nhạt cười.
“Chiến Vân Không, anh đúng là vẫn còn như người phàm, cuối cùng anh cũng trốn không thoát sự hấp dẫn của sắc đẹp, vậy tại sao không lấy được lòng của anh, tại sao mười năm nay, em như một con ngốc đáng thương bỏ ra tất cả, lại không có được một cái ngoảnh đầu nhìn lại trìu mến, ngay cả tính mạng em cũng không cần, vì anh mà đi tìm cái chết, đến cuối cùng đổi lấy sự lạnh nhạt khinh thường của anh…”
Đại động mạch bên cổ đập thình thịch, máu sềnh sệch chảy ra ngoài như vòi nước được mở van.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tuyết, đau đớn khoét vào tim, toàn thân cô đều đang run rẩy, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, quật cường cố nén nước mắt trong hốc mắt, chính là không để cho nó chảy xuống.
Cảm giác mình sắp chết.
“Chiến Vân Không, tên khốn kiếp, muốn lão nương chảy máu thay anh chịu tội…”
“Cô cầu xin tôi… Tôi sẽ tha cho cô, Tiểu Noãn Noãn đáng yêu.”
Bởi vì ghen tị mà mặt vặn vẹo dữ tợn không che giấu vẻ khát máu ở dưới mặt nạ, tăng thêm lực đạo trên tay.
“Cầu xin đại gia cô, con mẹ nó, hôm nay dù cô gϊếŧ chết tôi, tôi cũng sẽ không cầu xin cô nửa câu, khuyên cô một câu, tốt nhất là giải quyết tôi trước khi ông xã tôi tới, bằng không lão nương chặt cô cho chó ăn.”
Uy hϊếp cô, thật buồn cười, cô cố tình là loại người thích mềm không thích cứng.
Toàn thân đổ mồ hôi, bởi vì mất máu quá nhiều, hô hấp đang trở nên yếu ớt, ý thức bắt đầu tan rã, hung hăng nắm chặt lòng bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, thần kinh đang đau đớn dưới sự kí©h thí©ɧ coi như tạm thời tỉnh táo.
“Nhóc con chết tiệt kia, miệng lưỡi bén nhọn, thật có khí phách.”
Sau đó, một cái tát nặng nề giáng xuống.
Bên tay ù ù, hai mắt mờ nhòa, vô số ngôi sao nhỏ lượn vòng trước mặt, một dòng máu tanh theo khoang miệng trào ra.
Phốc một hớp, máu đỏ tươi phun lên mặt nạ người con gái.
“Đồ tiểu tiện nhân không biết điều, tôi xem cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Người con gái mặt nạ trong cơn giận dữ, trong mắt lập lòe lửa như muốn thiêu đốt, gương mặt cô ta lạnh lùng, trở tay lại tát một cái, lần này xuống tay còn mạnh hơn trăm lần so với lần trước.
Noãn Noãn cột trên ghế bị người con gái bùng nổ dùng sức trực tiếp bổ nhào xuống đất, cả người lẫn ghế nhếch nhác ngã vào trong bùn lầy dơ bẩn không chịu nổi.
Lòng ngực chấn động, lại phun ra dòng máu tươi.
Hai má giống như hai bánh rán Sơn Đông lớn.
Dấu năm ngón tay rõ ràng ở trên mặt, khóe miệng vẫn còn tràn máu.
Hoàn toàn nổi giận, cô đường đường là thiên kim đại tiểu thư chưa từng chịu phạt, tất cả khuất nhục bùng nổ trong người cô.
Đầu cô gần như muốn nổ tung hủy diệt cả vũ trụ, đôi mắt thanh tĩnh bỗng trở nên hung tợn.
Giống như muốn nuốt người con gái kia vào bụng, há mồm tức giận miệng mắng to.
“Con mẹ nó, tôi chửi cả dòng họ nhà cô, đồ nữ già sắp chết, con mẹ nó cô là ai, có dám nói tên ra không, hôm nay bà nội cô đây còn sống đi ra nơi này, lần sau nhất định sẽ mời cô ăn bữa tiệc lớn.”
Người con gái đưa mắt nhìn cô chốc lát, khoát tay một cái, lập tức có hai người đàn ông tới đây.
Đỡ cái ghê lên, nửa bên nước bùn nửa bên là máu, tí tách rơi xuống, tóc còn ướt dán chặt vào gò má, bộ dáng kia thật tệ hại hết biết khiến Noãn Noãn có ý nghĩ muốn lập tức xé nát mặt nạ của người con gái đáng chết trước mắt.
“Chậc chậc, đều biến thành như vậy, vẫn xinh đẹp khiến người ta không dời mắt được, chỉ là, hiện tại tôi là ai không quan trọng, quan trọng là sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội chung đυ.ng, làm tốt vị trí phu nhân của cô đi…”
“Bởi vì cô không chiếm được tình cảm của Chiến Vân Không mà trở nên điên cuồng, mất đi lý trí, hừ, một người con gái bị hủy dung, thật thảm thương, cũng tuyệt đối không được yêu thương.”
Cắt đứt lời nói của người con gái, Noãn Noãn khinh miệt nghiêng mắt nhìn cô ta.
Một thân áo da bó màu đen, quần da bó chặt dáng người cao gầy có lồi có lõm, tóc dài xoăn nhẹ xõa ngang vai, da thịt trắng nõn, ánh mắt sắc bén nhìn ra đằng sau mặt nạ của người con gái, phải là một khuôn mặt xinh đẹp.
Trong lòng người con gái ngẩn ra, nhóc con này thế nhưng có thể nhìn thấu tâm tư của cô ta, cô ta quá khinh địch xem thường con nhóc này.
Bề ngoài xinh đẹp dễ thương, đôi mắt tinh xảo lanh lợi, kiên cường biết tự vệ, quật cường không chịu thua là loại tín niệm ăn sâu trong xương cốt.
Thủ hạ vội vàng đến gần cô ta, nhỏ giọng nói gì đó bên tai cô ta.
Tròng mắt người con gái lóe lên một tia hận thù đau thương, sau nửa phút trầm mặc, cúi người ngang với tầm mắt cô.
Đầu ngón tay sờ nhẹ vào gương mặt sưng đỏ bầm tím của cô.
“Cô rất thông minh khiến tôi không hài lòng, tôi nghĩ sẽ chơi cùng với kẻ tương đối ngu ngốc… Tôi rất muốn khiêu chiến, chúng ta sau này còn gặp lại…”