Chương 123-3: Thời gian nhàn nhạt (Đại Kết Cục Thượng) (3)

Edit: Tịnh Hảo

"Đứng lại, tôi nói các người có thể rời đi sao, căn nhà lớn như vậy tôi ở một mình có bao nhiêu sợ hãi hả, hai người chỉ có thể đi một người, còn lại thì ở lại với tôi.”

Cau mày, Lãnh Thương không vui nhíu mày, từ nhỏ, nàng công chúa này chính là hòn ngọc quý trên tay của mọi người, không nỡ phạt, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong lòng bàn tay sợ hỏng, nói gió thì có mưa, xứng danh với lá ngọc cành vàng, Lãnh Thương và mấy người họ cùng nhau lớn lên, càng thêm rõ tính tình cáu kỉnh của cô ta, nhưng khác với Noãn Noãn dã man gian xảo, cô ta còn ngang tàng hơn, Diệp Tử là cô gái thích chơi đùa người khác nếu có ai không chịu nghe lời, hơn nữa cũng tồn tại tính thiện lương.

"Tô Diệp Tử, đừng tưởng rằng cô mang thai chính là Vương Mẫu nương nương, hôm nay cô muốn ở thì ở, không ở thì cút xéo, chúng tôi không rảnh điên với cô!” Anh không chút nương tình chiều theo cô, để Noãn Noãn ở lại, chính là đặt hai quả bom hẹn giờ ở chính nhà của mình.

“Cô ta là gì của anh, anh mới nhận tình nhân nhỏ mới à? Có thể đấy, đã tiến vào nhà họ Long rồi, sẽ không phải làm người ta… lớn rồi chứ.” Nói xong, con ngươi Diệp Tử không có ý tốt lướt qua bụng nhỏ bằng phẳng của Noãn Noãn.

Phụ nữ của Lãnh Thương, không thể nào dẫn về nhà, đừng nói chi là ở nhà họ Long, đây là phải có thân phận gì đó, Tô Diệp Tử rất tò mò và ghét Noãn Noãn, dù sao lần đầu tiên gặp mặt bọn họ không có ấn tượng tốt với nhau, cô là người đầu tiên dám nhốt mình, nhốt cả một ngày, nhưng mà đối xử cũng không tệ lắm, cô ta không thiếu ăn uống.

"Đừng nói bậy, đây là em gái của tôi.” Nhìn ánh mắt không tốt của Tô Diệp Tử, Lãnh Thương liền sợ, di chứng khi còn bé bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn đấy.

"Em ở lại, anh về nhà đi, nói với mẹ một tiếng, nói mẹ biết sáng sớm mai em sẽ về nhà.”

Noãn Noãn kéo Lãnh Thương, hạ thấp giọng ghé vào lỗ tai anh nói.

"Không được." Lãnh Thương bác bỏ.

Tô Diệp Tử sững sờ, cô ta không ngờ cô gái này có thể nói câu muốn ở lại, cô ta không sao cả, chỉ cần có người ở lại thì là ai cũng được, đôi mắt sáng trong thấu đáo đảo quanh, nhân cơ hội này biết chút chuyện về cô cũng được đấy, em gái? Lãnh Thương có cô em gái xinh đẹp, dễ thương khi nào thế?

"Vậy cô ấy đi, anh có thể đi rồi.” Tô Diệp Tử bắt đầu đuổi người đi, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt lại không tầm thường của Noãn Noãn, tuy ánh mắt sạch sẽ như mây trắng, nhưng thật giống như trải qua sóng gió bão táp, trưởng thành chững chạc không phù hợp với tuổi của cô, bỗng nhiên lòng hiếu kỳ trổi dậy, nói thật, cô đối với mình cũng không xấu.

Cứ như vậy, Lãnh Thương bị người vô tình đẩy đi ra, nói nhiều vô ích, Noãn Noãn quyết tâm muốn ở lại anh cũng không thể ép buộc được nữa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng ngày mai anh kiểm tra đột xuất… diendanleeequydooonnn~~~

Tô Diệp Tử chưa từng thấy Lãnh Thương dài dòng như vậy, nói anh có phải là người ba hoa không, kêu anh mau cút đi.

Trên TV đang chiếu buổi tiệc Tết, nhớ khi còn bé thích nhất là đến Tết, có quần áo mới để mặc, có đồ ăn ngon để ăn, vui vẻ nhất chính là có nhiều tiền lì xì, nhìn pháo hoa bay đầy trời, tiếng pháo đinh tai nhức óc mang theo tiếng thét chói tai của bọn nhỏ, Noãn Noãn cảm thấy khi đó là ngày tháng vui vẻ nhất.

Hiện tại, trưởng thành, cô hai mươi ba tuổi rồi, khoảng trống bốn năm cô phải vẽ thế nào mới bổ sung được, cô đã lỡ mất phong cảnh, lúc này ở Cổ Thành anh có khỏe không, thủ trưởng, nếu như em xuất hiện ở bên cạnh anh lần nữa, anh còn ôm chặt em vào ngực không?

Diệp Tử tắm xong, đi xuống từ trên lầu, vừa lau tóc vừa đến ngồi xuống bên người Noãn Noãn, nhìn dáng vẻ cô xem TV chăm chú đến ngẩn người, phí một tiếng nở nụ cười.

“Cô thật sự là em gái của Lãnh Thương?”

"Hả? Cái gì?" Noãn Noãn không nghe rõ câu nói của Diệp nên hỏi ngược lại, tiện tay bưng một ly sữa tươi cô vừa mới pha xong, “Uống đi, giúp ngủ ngon, xem đôi mắt của cô đi, chắn là gần đây không ngủ ngon giấc phải không.”

Tay dừng lại, Diệp Tử sững sờ, không quen người khác quan tâm, hai mươi mấy năm đã quen cơm tới há mồm, áo tới chỉ duỗi tay, cô ta là công chúa, cô ta cao quý, phục vụ cô ta là lẽ thường tình, là chuyện đương nhiên, đối với ly sữa nóng này của Noãn Noãn, cô ta cũng không cảm thấy có quá nhiều cảm kích, nhận lấy ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, uống ừng ực hết sạch.

"Còn muốn uống sao? Tôi rót cho cô một ly.” Không có mang thai nhưng cũng từng nghe qua, phụ nữ có thai rất dễ đói, nhất là vào buổi tối khẩu vị vô cùng quái dị, đồ ăn lúc trước ghét, không thích thì bây giờ có thể trở thành món muốn ăn.

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, rốt cuộc cô là ai? Em gái của Lãnh Thương, tôi không tin, trừ khi… là em gái trên giường.” Lại nữa rồi, chẳng lẽ Lãnh Thương thật sự là lợn giống, trừ chuyện kia thì không thể làm chuyện khác sao, Noãn Noãn liếc xéo cô ta.

"Công chúa đại nhân, hình như cô rất hứng thú với phụ nữ trên giường của anh trai tôi hả, sao hả, không phải cô thích anh ấy chứ?” Nói không hiếu kỳ mới là lạ, Noãn Noãn rất hứng thú với Tô Diệp Tử gì đó, cho nên đồng ý ở lại với cô ta, thật lo lắng cô ta nháo gây ra chuyện gì, năm mới sẽ không may.

Diệp Tử ho khan hai tiếng, đỡ l*иg ngực, "Nói bậy, cô thông minh như vậy chẳng lẽ không nhìn ra sao, hơn nữa cô cũng rất ngang ngược, gan dạ sáng suốt coi như không nhỏ… Thôi bỏ đi, thấy cô ở lại với tôi đêm nay nên tôi tha thứ cho cô.”

Vạch đen đầy trán, công chúa này thật là đại nhân rộng lượng đấy, “Tạ ơn công chúa không gϊếŧ!”

"Ha ha, cô thật thú vị, tên là gì hả? Tôi nghe Lãnh Thương gọi cô là Noãn Noãn, tên ở nhà của cô à?” Không thể không nói, trong phim truyền hình diễn các loại công chúa cách cách gì đó, đứa nhỏ sống trong hoàng cung tính tình rất kỳ lạ, có lối suy nghĩ hung hãn, trước một giây vẻ mặt còn cứng ngắc, sau một giây thì tươi cười.

"Tinh Tiểu Noãn, tên thật." Trên trực giác, Noãn Noãn cũng không ghét cô ta, thuận miệng trả lời nói.

"À —— cô chính là Tinh Tiểu Noãn? Là họa sĩ Tinh Tiểu Noãn sao?” Diệp Tử đột nhiên kêu to, hai tay ném khăn lau mặt xuống ôm vai của Noãn Noãn, lắc lắc làm cô sắp ói ra, sau khi xảy ra tai nạn xe, đầu của cô bị thương quá nghiêm trọng, vốn không chịu được rung lắc mạnh.

"Ách...... công chúa, buông tay...... Mau buông tay đừng lắc nữa, tôi sắp bị cô lắc đến chết rồi.”

Diệp Tử vội vàng buông tay giúp cô sửa sang quần áo bị mình làm loạn, xin lỗi cười ha ha, “Ngại quá, tôi kích động quá, cô không sao chứ?”

‘Khụ khụ khụ ——’ đau đầu quá, mắt choáng váng nở đầy sao, hít thật sâu vài hơi, khoát khoát tay, “Tôi không sao, còn sống, công chúa, sức của cô quá lớn rồi đấy.”

Diệp Tử không được tự nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng, xoa xoa tay, xê dịch cái mông đến gần Noãn Noãn, muốn nhìn cô một chút, nhìn qua cô nhóc này nhỏ hơn mình, bề ngoài không hề mỏng manh, sao lắc hai cái lại giống như lá cây lung lay sắp rớt, hay là sức của mình quá lớn, nghĩ đến đây không khỏi cúi đầu nhìn cánh tay trắng của mình. Khéo léo, trắng như ngọc, người khác nhìn vào cũng không giống là nữ hán tử mà.

Noãn Noãn khẽ cười, vỗ vỗ đầu vai của cô ta, "Công chúa biết… tên của tôi sao?” Lúc nghe cô nói tên lại kích động hưng phấn đúng là dọa cô rồi. Không ngờ rất nhiều năm rồi mình vẫn rất nổi tiếng.

Diệp Tử vừa nghe cô thừa nhận, càng thêm vui mừng, nắm lấy tay của cô nhìn giống như đào được đồ cổ, tỉ mỉ nghiên cứu đến một lỗ chân lông cũng không tha, Noãn Noãn bị sợ đến ngây người hồi lâu, cô ta muốn làm gì thế, không phải muốn ăn tay của mình chứ.

Sau đó, Noãn Noãn mới biết, thì ra là Diệp Tử là sinh viên tài giỏi tốt nghiệp học viện trung tâm thiết kế nghệ thuật nước M, tuy học chuyên ngành thiết kế nhưng rất đam mê tranh sơn dầu, cô ta thích tranh của Tinh Tiểu Noãn đã từ rất lâu, có duyên lại nội hàm sống động cũng không khoa trương, xem tranh của cô giống như đang đọc một câu chuyện rất dài, thường sẽ là phiền muộn, đau khổ, ưu sầu, giống như mình chính là người trong bức tranh kia…

Gần thời gian mười năm, Diệp Tử bôn ba các nơi trên thế giới, lưu luyến đi tới đi lui các triển lãm tranh của các danh họa nổi tiếng, tham gia bán đấu giá triển lãm tranh, chính là muốn nhìn thấy tất cả tác phẩm của Tinh Tiểu Noãn, cho đến bốn năm trước cô ta đột nhiên phát hiện, giai đoạn sau bức tranh của cô đều là những bức tranh nhỏ, hơn nữa nhìn kỹ toàn bộ là một câu chuyện hoàn chỉnh, là câu chuyện tình yêu của một cô gái.

Đêm đó, Tô Diệp Tử và Noãn Noãn bỗng chốc như chị em gái sinh đôi rất thân thiết, Diệp Tử ôm Noãn Noãn, hai người nằm trên giường lớn trong căn phòng ngủ lớn xa hoa, cô ta không ngừng bảo Noãn Noãn kể câu chuyện của cô, hỏi rất nhiều câu hỏi, mãi đến khi Noãn Noãn thật sự buồn ngủ không mở miệng nổi ngủ thϊếp đi, Diệp Tử mới nhẹ nhàng đắp chăn cho Noãn Noãn, rồi tìm trong túi áo lấy một điếu thuốc ra, châm thuốc, mạnh mẽ hút một cái.

Sáng sớm ngày hôm sau, Noãn Noãn trên giường nhắm mắt lại, duỗi lưng mỏi ra, cũng không nhớ rõ là nghe nói ở đâu trước khi rời giường giãn gân cốt ra hai phút có thể giảm béo.

Trước kia, thủ trưởng nói ngủ sớm, thức dậy sớm sẽ khỏe mạnh hơn, duỗi lưng gì đó ở trên giường đều là lấy cớ ngủ nướng mà thôi, mỗi lần như vậy, Noãn Noãn sẽ tức giận nhảy lên lưng thủ trưởng, ghìm chặt cổ của anh ăn vạ, cuối cùng xương cốt của mình bị ăn đến không còn mảnh xương vụn…

Mơ mơ màng màng đánh răng rửa mặt xong, khoác một cái áo thật dầy, hà hơi, người còn chưa đi đến dưới lầu, đã nghe thấy tiếng gây gổ.

"Cút ngay, bằng không tôi lấy xẻng đập chết anh, cút về nói cho Tô Thần biết, đời này chúng tôi ân đoạn nghĩa tuyệt, cút!"

Tô Diệp Tử giận dữ nhíu mày giơ xẻng lên, đập về phía hai người đàn ông áo đen, người đàn ông áo đen bình tĩnh đứng không tránh né, một người trong đó nói chuyện.

"Tam Tiểu Thư, xin cô theo chúng tôi trở về."

"Mẹ nó, có phải tôi nói chuyện các người không nghe hiểu tiếng người không, cút cút cút…” Tô Thần đáng chết, tên đàn ông đáng chết, đời này chúng ta cả đời không qua lại với nhau, không phải anh trái ôm phải ấp oanh oanh yến yến, mấy cô gái đẹp quấn quanh bên người sao, tôi nguyền rủa anh bị bệnh gì đó, chết đi càng tốt…

"Xin hỏi có chuyện gì không?" Giọng nói Noãn Noãn lạnh lẽo từ sau lưng Diệp Tử.

Người áo đen cùng nhìn về phía cô gái xa lạ đi tới, trời sanh Tam Tiểu Thư tính kiêu ngạo, không coi ai ra gì, bạn bè rất nhiều nhưng là bạn nữ giới thì không có một người, như vậy người này là ai? Chẳng lẽ là cô gái của Lãnh Thiếu?

Không nên trách tất cả mọi người đều xác định sai thân phận của Noãn Noãn, muốn trách thì trách Lãnh Thương vô cùng tuyệt tình với phụ nữ, còn lạnh hơn cả núi băng Nam Cực.

Diệp Tử không muốn bọn họ nán lại chỗ này một giây, mạnh mẽ vung con dao trên bếp lên, đuổi bọn họ đi ra ngoài, vệ sĩ sợ Tam Tiểu Thư bị thương nên cũng không dám ở lại lâu, vội vã rời khỏi.

Noãn Noãn im lặng không lên tiếng lẳng lặng nhìn nét mặt mỗi người bọn họ, nhìn ngực Diệp Tử phập phồng kịch liệt, dường như rất tức giận.

Tâm tình vui vẻ thức sớm, muốn làm bữa sáng thật ngon nhưng giờ phải dừng lại, mặc kệ tổn thương trong lòng sâu đến đâu, nhưng đâu có ai biết mình đau đâu, cho nên cô ta muốn biến đau buồn thành ăn uống, thuận tiện biểu diễn tài nấu nướng siêu giỏi của cô ta cho Noãn Noãn, nhưng không ngờ hiệu suất làm việc của thuộc hạ Tô Thần làm việc quá nhanh, thế nhưng tìm tới cửa.

Sáng sớm, gió nhẹ mát lạnh lướt qua gò má, cả người Noãn Noãn rùng mình một cái, trong một đêm dường như hai người lập tức trở thành bạn bè thân thiết nhất, Noãn Noãn cũng biết phân nửa chuyện của Diệp Tử, hai người đứng ở trong chỗ nghỉ mát trong sân nhỏ nhìn mặt trời mọc, tay xoa nhẹ lên bụng bằng phẳng, Diệp Tử khẽ thở dài.

“Anh ta biết tôi ở nơi này, nghĩa là tôi còn phải tiếp tục chạy trốn, chạy trốn tới một nơi mà anh ta mãi mãi không tìm được, nhưng mà, ở đâu mới là nhà của tôi?”

Khẽ nâng cằm, hương cỏ hòa lẫn mùi nắng ấm nhàn nhạt, ôn hòa mềm mại như sợi bông, khoác áo bông lên người cô ta, “Không phải cô nói thích văn hóa lịch sử và thành phố hiện đại của Cổ Thành sao, tôi dẫn cô đi.”

Mười lăm tháng giêng, sân bay Cổ Thành, người đông nghìn nghịt, có người trở về ôm nhau, cũng có người ôm chia ly, Diệp Tử vừa mới xuống máy bay đã bị một luồng gió lạnh thổi qua làm lạnh buốt cả người, khi đi Noãn Noãn bảo cô ta mang thật nhiều quần áo dày, nói xuống máy bay nhất định sẽ lạnh, quả nhiên thật sự lạnh rét người đấy, rụt cổ lại, giấu đôi mắt vào mép khăn quàng, hít sâu.

Mặc dù nhiều người, Noãn Noãn cười ha ha nắm chặt cô ta, hai người nhanh chóng đi tới cửa chính, Diệp tử thích không khí lạnh rét xen lẫn ấm áp và vui vẻ ở nơi này, cô ta thích văn hóa cổ xưa, thành phố cổ kính trăm ngàn năm qua vẫn hưng thịnh vinh quang, rất mong đợi cuộc sống ở nơi này.

Yêu cầu của Diệp Tử cũng không nhiều, chỉ cần mỗi ngày cuộc sống có thể yên ổn, có bình minh, gió nhẹ và ánh trời chiều làm bạn, bình an sinh đứa bé ra.

Đột nhiên, một nhóm người lính đặc chủng vọt vào cửa lớn, bao vây hai cô gái, hai mươi mấy khẩu súng hướng về phía bọn họ.

"Đây là tình hình gì thế?" Tô Diệp Tử bị sợ, nhỏ giọng hỏi bên tai Noãn Noãn, nhìn một vòng người mặc đồng phục lính đặc chủng, Diệp Tử biết đây là lực lượng thần bí nhất của quốc gia này, mẹ nó, cũng không đến nỗi nghênh đón cô ta bằng dáng vẻ này chứ.

Noãn Noãn cũng sững sờ, cô trở về, Lãnh Thương bảo cô yên tâm, sẽ không bị bất kỳ ai biết, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện, trong lòng có chút may mắn, cho rằng mình mang mắt kính râm, chắc bọn họ nhận sai người, kết quả là, âm thầm hắng giọng một cái, thay đổi một giọng nói nghe không giống giọng của mình. d đ l q đ

"Các anh làm gì hả?" Tầm mắt nhanh chóng đảo quanh trong đám người, tìm người quen biết, một phút đồng hồ sau, cô thất vọng. Tất cả đều là khuôn mặt mới, không có một binh lính nào dưới tay Chiến Vân Không, cũng không phải là binh lính của anh hai, đây là chuyện gì xảy ra?

Lúc này, một người đàn ông cao lớn đi từ phía sau ra, trong con ngươi xanh đen đều là lạnh lùng thấu xương.

“Tiểu thư, thật xin lỗi, bây giờ chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ buôn lậu ma túy quốc tế, xin phối hợp với chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra.” Sắc mặt người đàn ông lạnh lẽo, đôi mắt đầy xa lạ nhìn cô, tự tay đeo “vòng tay bạc” cho cô.

Giương mắt, yên lặng, sau hai giây, cô gái kinh ngạc, cực kỳ tức giận rống to.

"Khốn kiếp, con mẹ nó, mắt anh mù à, em là vợ của anh.”