Chương 123-1: Thời gian nhàn nhạt (Đại Kết Cục Thượng)

Edit: Tịnh Hảo

Ngày Tết âm lịch, sáu giờ sáng Lãnh Thương đã bị Lam Hi nhấc chăn lên kéo ra khỏi ổ, lái xe đi quán café nội thành gặp một người, Lãnh Thương lái xe vẫn còn ở trong mơ còn chưa hồi hồn như rơi vào sương mù, lắc qua lắc lại.

“Có sức sống chút được không, tỉnh… tỉnh!” Lam Hi vỗ bốp bốp lên gương mặt béo tròn của Lãnh Thương, đối với bà mà nói Lãnh Thương giống như con trai ruột, mấy năm nay, rất may mắn khi bên cạnh Long Lân có một người xuất sắc chăm sóc ông.

Anh đối với Noãn Noãn, còn tốt hơn cả anh trai ruột, ai cũng hiểu bọn họ không thể có gì cả, Lãnh Thương càng rõ nên cẩn thận duy trì tình anh em, đời này không chiếm đến cuối cùng là tốt nhất, cô đã định trước là thuộc về người đàn ông kia, có thể làm anh trai của cô đã rất thỏa mãn rồi.

Theo cuộc hẹn đi tới một quán café nhỏ có cảnh rất đẹp, chỗ sâu của hẻm nhỏ có thể tìm được một bãi đậu xe tốt, Lãnh Thương đều đã điên rồi, “Dì Lam, chúng ta đi gặp ai vậy, chọn địa điểm cũng quá biếи ŧɦái rồi, may mà Lãnh Thiếu con lái xe tuyệt vời.”

Oán trách, chủ yếu vẫn là do chưa tỉnh ngủ đã bị lôi ra ngoài, dù sao trong lòng cũng có chút bực bội, Lam Hi liếc anh một cái không lên tiếng.

Đảo mắt đã qua một năm, Thái Lan cũng dạt dào hơi thở mùa xuân, tràn đầy màu xanh lá, gió ẩm ướt thổi qua đôi mắt buồn ngủ mơ màng của Lãnh Thương, toàn thân lạnh run, nhấc chân đuổi theo Lam Hi đã đi xa, “Dì Lam, dì chờ con với…”

Gọi hai ly trà chanh, không bao lâu thì nhân viên phục vụ đã bưng lên.

Ngồi xuống, người phụ nữ đối diện dọa Lãnh Thương khẽ run rẩy, có thể lập tức về nhà giấu Noãn Noãn đi không, anh là một người đàn ông nội tâm thâm trầm, cảm xúc không dễ dàng bị dao động, nhưng lúc này nhìn thấy mặt của Mộ Thanh Nhi vẫn kinh hãi một chút, người phụ nữ này không phải là người lợi hại bình thường, tìm đến chỗ này, bình thường không thích uống trà, tối hôm qua cùng mấy tổng giám đốc tập đoàn lớn tham gia cuộc họp thường niên đã uống mấy trận rượu, về nhà thì đã rạng sáng, thấy anh say khướt đỡ dậy không nổi, Noãn Noãn tức giận đá anh nằm bò ở trên bậc cầu thang, bây giờ l*иg ngực anh thở một cái cũng cảm thấy đau muốn khóc.

Mắt của Mộ Thanh Nhi lấp lánh quét nhẹ qua l*иg ngực của anh, khuấy ly Latte đậm đặc tinh khiết và thơm, mím môi cười, “Noãn Noãn chính là một đứa trẻ nghịch ngợm, Lãnh Thiếu chăm sóc con bé lâu như vậy, tôi cực kỳ biết ơn, cậu đừng lo lắng, hôm nay tôi tới không phải là dẫn con bé đi…”

“Vậy chuyến đi của Mộ tổng lần này không phải chỉ vì uống một ly Latte đơn giản như vậy chứ?”

Mộ Thanh Nhi nhìn Lam Hi, hai người nhìn nhau cười một tiếng, "Lãnh Thiếu đừng hiểu lầm, tôi hiểu tất cả tình hình của Noãn Noãn, nhưng tôi vẫn luôn trì hoãn chưa xuất hiện, cho tới ngày hôm nay, tôi cũng không vòng vo nữa, nói thẳng, tôi và Lam Hi cũng hy vọng Noãn Noãn trở về nhà với trạng thái khỏe mạnh, bởi vì… đây là nguyện vọng của con bé.”

"Lãnh Thương, thật ra thì ngay từ lúc bốn năm trước, dì đã gọi điện cho Mộ Thanh Nhi, con là đứa bé hiểu chuyện, con nên hiểu một người mẹ nhớ nhung và lo lắng cho con của mình, thật xin lỗi, dì đã nói chuyện này ra, Long Lân đã biết, bây giờ chỉ có Noãn Noãn còn chưa biết.”

"Cho nên, mỗi lần dì Lam đến Thái Lan, Chiến Vân Không cũng không phát hiện là do Mộ tổng ở sau lưng can thiệp?”

Tất cả hành tung của Lam Hi đều do anh tự mình phái người dọn dẹp sạch sẽ, ba năm trước Chiến vân Không cũng từng tìm đến điều tra, anh không sợ bị tra ra cái gì, bởi vì anh tin tưởng cách làm việc cấp dưới của mình.

"Ách...... Chắc là vậy, Thanh Nhi?" Mặc dù hai người không có nói tới, vốn dĩ bà hiểu Mộ Thanh Nhi, hễ bà ấy muốn làm việc gì mà không muốn người khác biết đến thì bà ấy sẽ làm đến một giọt nước cũng không lọt, cho dù có người thân nhất ở bên cạnh.

Nhìn xung quanh một vòng, trong khung cảnh của quán cà phê, ngoài cửa sổ tràn ngập hương xuân, thỉnh thoảng có vài chú chim hót bay ngang qua bầu trời, nơi này thật sự là một nơi dưỡng bệnh tốt, suy nghĩ một lát, trong trí nhớ, vào lúc tuần trăng mật đã tới Thái Lan một lần cùng với chồng, sau đó hai mươi mấy năm trôi qua, hôm nay là lần thứ hai bước đến khu vực nước ngoài này.

Lừa gạt mọi người, lừa gạt tất cả tai mắt của Chiến Vân Không, thật không phải là một nhiệm vụ đơn giản, năng lực làm việc của hai người Quan Lê Hiên và Cổ Thanh Dạ ở bên cạnh anh đã đủ làm bà nhức đầu, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Chiến Vân Không cũng là con trai bà đau đớn đẻ ra, làm mẹ của Chiến Thần không phải là vô ích, tuy phiền toái một chút nhưng vẫn bị bà thành công tránh thoát Chiến Vân Không kín đáo theo dõi, về sau Chiến Vân Không cảm thấy Lam Hi không có manh mối gì mới buông tha.

Lần này mượn cớ ký hợp đồng mà thuận tiện đi thăm Lam Hi một lát, những năm qua Lam Hi đều gửi cho bà tấm hình, nhìn dáng vẻ Noãn Noãn ngủ dựa vào máy hô hấp để duy trì sự sống kia mấy năm, bà đau đớn hận không thể nằm ở đó, cô mới 20 tuổi còn cả thanh xuân sau này, lại còn có rất nhiều người chờ cô trở về.

Yêu thích đứa nhỏ này, là lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền cho rằng cô chính là con dâu của nhà họ Chiến, tuy tuổi nhỏ nhưng tính tình gian xảo, nhưng chỉ là bề ngoài của cô, nội tâm của cô cực kỳ khéo léo, có thể là do muốn làm nghệ thuật, có đôi khi sẽ rất yên tĩnh, có khi sẽ giống như một kẻ điên, cô gái như thế rất hợp với cọc gỗ ở nhà mình, tung hoành ngang dọc thương trường 30 năm, quen biết bao nhiêu người, lời đồn gì đó truyền đến tai bà đều như gió thoảng mây bay, chỉ có mắt thấy thì bà mới thật sự tin.

Còn nhớ rõ, ở bệnh viện, cô cãi nhau với Tô Thanh, trước mắt là một cô gái nhỏ bị què chân, Mộ Thanh Nhi nhìn ra cô gái nhỏ là người chính nghĩa, nội tâm rộng lượng, tựa như thủy tinh sáng long lanh, ấm áp giống như tia nắng chiếu sáng, thông minh lanh lợi hợp với đứa con trai thứ hai vừa lạnh vừa cứng của mình kia, một người có trái tim vui vẻ, một cô gái ấm áp.

Khi cô cúi đầu xuống thẹn thùng, cô gái muốn thừa dịp người ta chưa chuẩn bị muốn chạy trốn, trong lòng bà tựa như một bức tranh xinh đẹp, trên khuôn mặt nhu thuận là màu đỏ thẹn thùng và quật cường, đều nói mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu là phức tạp khó chung sống nhất, nhưng bà lại rất vui vẻ, hai người con dâu xuất sắc đều thân thiết như thế, không tranh đoạt không lục đυ.c với nhau, là người một nhà hòa thuận.

Ngày hôm trước, sau khi Lam Hi gọi điện thoại nói tin tức Noãn Noãn đã tỉnh lại, bà vui mừng đến một đêm không dám về nhà ngủ, chỉ sợ Chiến Vân Không phát hiện sơ hở gì, chỉ mấy tiếng trong một đêm đã sắp xếp xong xuôi tất cả.

Chuyện bà nhất định phải làm trước khi đi ngủ chính là cầu nguyện cho cô, bà cầu nguyện, ông trời ơi có thể đừng nhẫn tâm như thế, phù hộ Noãn Noãn vượt qua cửa ải, đừng hành hạ bọn nhỏ có được hay không…

Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Hai tiếng sau tôi phải lên máy bay trở về Cổ Thành rồi, phiền Lãnh Thiếu giúp tôi đưa cái này cho Noãn Noãn, còn đây là phần của cậu.”

Nhíu chặt lông mày, Lãnh Thương không hiểu Mộ Thanh Nhi vì nguyên nhân gì mà đầu tư vào tập đoàn Long thị, rốt cuộc bọn họ làm cái gì không phải bà không biết, chẳng lẽ cũng muốn đi lệch đường?

Đẩy hợp đồng ra, Lãnh Thương thả lỏng nhìn Mộ Thanh Nhi không rõ, “Mộ tổng, ngài đã xem xét kỹ chưa? Chúng tôi có bao nhiêu nguy hiểm không phải dì không biết, còn có con cháu ba đời có ý thức cách mạng nổi tiếng vang dội của nhà họ Chiến, xuất thân trong sạch, tôi không rõ mục đích gì làm vậy là gì?”

"Vì Noãn Noãn!" Mộ Thanh Nhi trả lời thẳng thắn, “Tuy nhà họ Chiến chúng tôi là quân môn thế gia, chắc chắn các người không xa lạ gì với thân phận của Chiến Vân Không, hôm nay tôi sát nhập vào Long Thị, chỉ muốn nói rõ một nguyên nhân.”

"Là cái gì?" Lãnh Thương nhíu lông mày hỏi.

"Chúng ta là người một nhà, Long Lân và Lam Hi là cha mẹ ruột của Noãn Noãn, mà cậu chính là anh trai của Noãn Noãn…”

Nói tới chỗ này, Mộ Thanh Nhi khẽ nâng lông mày, cầm ly café lên nhấp một miếng, tròng mắt nửa híp chợt dừng lại, chợt hiểu dụng ý của Mộ Thanh Nhi, thì ra là thế, thì ra bà muốn mua lòng tin của nhà họ Long, Chiến Vân Không vẫn luôn lén điều tra chuyện trùm ma túy ở Tam Giác Vàng, nói vậy chắc đã nắm chắc chứng cứ trong tay, nhưng lại chậm trễ chưa có động tĩnh gì, đơn giản là do quan tâm đến mối quan hệ giữa Noãn Noãn và Long Lân, dù sao nói đến tình thân thì Long Lân vẫn là cha vợ của anh, phải nể mặt mũi.

Hôm nay Mộ Thanh Nhi sát nhập vào tập đoàn Long Thị, đó chính là phiếu bảo hành, nếu Chiến Vân Không thật sự muốn làm chuyện gì, cũng phải suy xét kỹ càng hậu quả và ảnh hưởng, tập đoàn của nhà họ Chiến và nhà họ Mộ có mối quan hệ rất rối rắm. May mà việc này chưa lộ ra ngoài ánh sáng, nếu không bây giờ Chiến Vân Không sẽ chịu áp lực đến như thế nào, bên ngoài đã sớm biết Tinh Tiểu Noãn có thân phận là con dâu của nhà họ Chiến, bốn năm qua chưa từng lộ mặt, cho dù là với thân phận thiên kim thị trưởng tham gia mấy bữa tiệc tùng, cũng chưa bao giờ xuất hiện, thời gian lâu dần mọi người đều nhao nhao suy đoán có phải con gái nhà họ Tinh có chuyện gì không, sao mấy năm rồi cũng chưa từng lộ mặt.

Tự mình tiễn Mộ Thanh Nhi lên máy bay, ngửa đầu, máy bay tư nhân của Mộ Thanh Nhi xuyên qua bầu trời màu xanh lam, tiếng gầm rú càng ngày càng xa kéo đám mây nhàn nhạt thành một cái đuôi, vẽ ra một hình cung xinh đẹp…

Trên đường trở về, Lam Hi nói muốn đến tiệm sách đi dạo, trợ lý Văn Văn thích đọc sách, sưu tầm sách cũng là sở thích lớn nhất của cô ấy, mỗi lần bà đi dạo một vòng ở tiệm sách nào đó, Văn Văn cũng sẽ đi theo bên mình, đã đi theo bên bà 8 năm rồi, bây giờ gần như một nửa kệ sách nhà của cô ấy đều là sách của Lam Hi tặng cho cô ấy.

Tới Thái Lan cũng đã mấy tháng rồi, tất cả công việc đều nằm cho Văn Văn chịu khổ, mỗi ngày Văn Văn xử lý chuyện của bà bận đến chân cũng sắp vắt lên cổ, sáng nay hơn năm giờ còn điện thoại nói với bà là đài truyền hình trong nước muốn làm một bài phỏng vấn về bà, thay mặt Lam Hi cô ấy từ chối, trừ báo cáo công việc ra, chủ yếu nhất chính là chúc tết, Văn Văn nói ngày hôm nay ký hợp đồng với Đường Đóa, dựa theo ý của cô ấy thì hợp đồng kéo dài vô thời hạn, còn có các vấn đề hợp đồng quảng cáo cũng đều xử lý tốt, có đôi khi hai người ở chung với nhau trong thời gian dài sẽ tự nhiên hiểu ý của nhau, cuối cùng Lam Hi trêu chọc nói chờ bà trở về nhất định sẽ cho cô ấy thời gian nghỉ phép để đi tuần trăng mật, nếu không bà thật sự sợ ngày nào đó chồng của của Văn Văn không nhịn được bắt cóc cô vợ đến một hòn đảo nhỏ hẻo lánh, không tìm thấy người, vậy thì bà sẽ bị tổn thất nhiều lắm đấy!

“Dì Lam, trợ lý Văn kết hôn rồi ạ, chuyện khi nào vậy, sao không nói một tiếng cho con biết để tặng quà ạ.”

Bốn năm trước, khi điều tra tất cả người bên cạnh Lam Hi anh đều thuộc lòng, cho nên khi gặp mặt Lãnh Thương nói chuyện rất vui vẻ, rất quen thuộc, làm cho Văn Văn xấu hổ, cô ấy là người chuyên về kinh tế kiêm trợ lý của Lam Hi, gánh vác tất cả sinh hoạt ăn uống của Lam Hi và các công việc lớn nhỏ, ở trong ngành giải trí, lương một năm của người đại diện Lam Hi đã không còn là bí mật gì, có thể nghĩ là biết giá trị của Lam Hi càng cao hơn cả nữ minh tinh, thậm chí cấp Thiên Hậu cũng khó mà với tới, ý nghĩa thực sự chính là nữ hoàng đứng ở đỉnh núi cao nhất.

Giảm bớt máy điều hòa một chút, Lam Hi áp sát áo choàng trên người, “Bây giờ biết cũng không muộn, nói dì nghe thử xem muốn tặng quà gì cho Văn Văn chúng ta? Không đủ đáng giá thì dì là người đầu tiên từ chối giúp Văn Văn.”

Chặc lưỡi, đây không phải là trả đũa ư, Văn Văn kết hôn tìm được một người có thể đi dùng đến cả đời, anh mừng thay cho cô ấy, chuyện không thể gượng ép nhất trên thế gian này chính là tình cảm, nhưng mà nói thật khi đó anh có chút cảm giác với Văn Văn, nhưng cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất mà thôi, lần đầu gặp mặt, Lãnh Thương đã bị cặp mắt sáng ngời của cô ấy hấp dẫn, nhìn sâu giống như trong lòng có âm thanh đang nói, chẳng qua là rất giống, cô ấy cũng không phải là cô.

“Để con suy nghĩ cẩn thận ạ… Biệt thự, xe hơi, có vẻ như trợ lý Văn không thích lắm, tranh chữ cổ thì quá mức nghiêm túc, nếu không thì con tặng một kệ sách cổ cộng thêm một kệ sách đầy sách, dì Lam, dì xem có ý kiến gì mới mẻ không?”

“Hừ, quá bình thường.” Khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười, quay đầu nhìn về phái ánh sáng ấm áp ngoài cửa xe. Coi như anh có lòng, không quên Văn Văn thích nhất là sách, một kệ sách đầy sách cổ sẽ làm cho Văn Văn vui mừng đến rất lâu đấy.