Chương 73: Ảnh đế, vinh hạnh được gặp anh

Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Trình Luân thư ký thân cận của Âu Tử Duy cũng rất mơ màng.

Âu Tử Duy quét mắt nhìn từng người, rồi dừng lại nhìn người đàn ông đang mặc đồ thể thao.

Anh chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào người đó: “Cậu mau cởi đồ ra cho tôi.”

“Hả? Cởi, cởi, cởi đồ ra?”

Người đàn ông mặc đồ thể thao thật sự mơ màng không hiểu gì.

Gần như tất cả những người có mặt tại đây, đều vì sự xuất hiện Âu Tử Duy, mà mặc đồ vest, chỉ có một mình anh ta là mặc đồ thể thao.

Anh ta là nhân viên trong trường quay, bình thường đều làm công việc ở đó, tất nhiên sẽ không mặc vest, hôm nay vì Âu Tử Duy xuất hiện đột ngột mới bị dẫn tới đây, nên hoàn toàn không thay đồ kịp.

Anh vốn biết rằng mình đang mặc đồ thể thao, sợ Âu Tử Duy thấy sẽ nổi giận nên luôn trốn ở phía sau.

Giờ thì hay rồi, bị chỉ đích danh luôn.

“Tổng, tổng giám đốc Âu, tôi không cố ý, tôi là vì phải làm việc ở đây, nên luôn mặc đồ thể thao để dễ làm việc... Nếu anh không thích thì tôi sẽ thay ra ngay.”

Người này bị dọa đến mức chân mềm nhũn, cả người run lẩy bẩy.

Ai dám chọc giận cậu chủ Âu Tử Duy này chứ!

“Tôi bảo cậu cởi đồ ra, cậu nói nhiều thế làm gì?”

Âu Tử Duy vừa nói vừa cởi đồ vest trên người mình ra, rồi ném thẳng lên người anh ta.

Trình Luân liền hiểu rõ ý đồ của Âu Tử Duy.

“Cậu đừng sợ, tổng giám đốc Âu chỉ muốn đổi đồ với cậu, cậu mau cởi ra đi, đừng làm tổng giám đốc Âu mất hứng.”

“Đổi, đổi đồ ư... Tổng, tổng giám đốc Âu, bộ đồ này của tôi rất dơ, hay là...”

“Ngay lập tức!” Âu Tử Duy gầm lên.

Người này bắt đầu cởi đồ ra ngay.

Mọi người đều xoay người lại, mặc dù đều là đàn ông, nhưng cũng không tiện nhìn chằm chằm Âu Tử Duy thay đồ đúng không?

Âu Tử Duy thay bộ đồ thể thao màu đen.

Đồ thể thao màu đen càng tôn lên dáng người khỏe khoắn của anh.

Bình thường đã quen nhìn anh mặc vest, vì anh mặc nó là đẹp nhất, nhưng giờ nhìn thấy anh mặc đồ thể thao cũng rất đẹp trai.

Cả người toát ra vầng sáng của một chàng trai.

Âu Tử Duy thay đồ xong, đang định nhấc chân đi ra ngoài thì liếc nhìn Trình Luân.

“Cậu... đừng đi ra ngoài.”

Đồng Tuệ Lâm từng tiếp xúc với Trình Luân, tất nhiên lúc này anh ta không thể lộ mặt được.

Người đàn ông mới thay đồ lúc nãy nhìn Trình Luân hỏi: “Thư ký Trình, vậy bộ đồ này?”

“Tổng giám đốc Âu đã đưa đồ vest cho anh rồi, anh cứ làm theo điều mình nên làm đi.”

Trình Luân thở dài, xem ra anh là người đau khổ nhất.

Đồng Tuệ Lâm vốn định quay về xem tiếp quảng cáo của Mặc Nhất Linh, nhưng lại bất cẩn bị lạc đường...

Ây ya, một đứa mù đường như cô thật là...

Nếu biết thế này cô đã không chạy lung tung rồi.

Đồng Tuệ Lâm cố gắng nghĩ lại đường về.

“Ui cha...”

Một bóng đen bỗng xuất hiện trước mặt cô, dọa Đồng Tuệ Lâm giật mình.

“Tử Duy? Quả thật là anh à?”

Lúc nãy cô chỉ lướt qua một bóng người, nhưng không ngờ thật sự là anh.

“Tại sao không thể là tôi?”

“Không phải, tôi chỉ tò mò tại sao lại gặp mặt anh ở đây thôi.” Đồng Tuệ Lâm cười đáp.

Trong lòng cô đã sớm xem người đàn ông này là bạn mình rồi.

“Tại sao anh lại ở đây?” Đồng Tuệ Lâm tỏ vẻ rất tò mò.

“À... cái đó, tôi nghe nói hôm nay có một ngôi sao lớn tới đây để quay quảng cáo, đúng lúc tôi có một khách hàng là giám đốc ở đây, nên tới đây xem thử.”

Đồng Tuệ Lâm tới gần Âu Tử Duy.

“Anh còn có khách hàng là giám đốc ở đây à?”

“Tất nhiên rồi, khách hàng của tôi trải rộng hết mọi ngành nghề.” Âu Tử Duy nhướng mày nói.

Đồng Tuệ Lâm thật sự trợn tròn mắt.

“Vậy được rồi, đúng rồi, tôi có gửi tin nhắn messenger cho anh, tại sao anh không nhắn lại?”

“Cô gửi tin nhắn messenger cho tôi?”

Hôm nay Âu Tử Duy luôn bận rộn, nhiều khi cảm thấy rất phiền phức, nên đưa thẳng điện thoại cho Trình Luân, một số tin nhắn hoặc cuộc gọi không cần thiết thì anh ta sẽ không báo cáo với anh.

“Đúng vậy, tôi muốn cảm ơn anh đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, anh cho Tiểu Tĩnh bao nhiêu tiền, để tôi trả lại cho anh.”

Đồng Tuệ Lâm không muốn mắc nợ ân tình lớn như vậy với người khác.

“Bỏ đi, Đồng Tuệ Lâm, cô nói thế thì xem tôi là người ngoài rồi! Cô đừng quên rằng, ban đầu tôi đồng ý với cô giả mạo làm anh rể Tiểu Tĩnh là có điều kiện.”

Đồng Tuệ Lâm toát mồ hôi...

Cô thật sự hết cách với người đàn ông này rồi.

“Được, vậy điều kiện của anh là gì?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra điều kiện của tôi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm trái đâu.”

Đồng Tuệ Lâm mím môi cười.

“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện nữa, khi nào có tiền tôi sẽ chuyển cho anh, đúng rồi, chẳng phải anh nói tới đây gặp ngôi sao à? Ngôi sao lớn mà anh nói là Mặc Nhất Linh, để tôi dẫn anh đi gặp anh ấy.”

Âu Tử Duy nhíu mày: “Cô biết Mặc Nhất Linh?”

“Tôi đâu chỉ biết anh ta!”

Đồng Tuệ Lâm đắc ý bĩu môi.

“Cô rất thân với cậu ta?”

“Tôi có mối quan hệ rất tốt với anh ta, nếu anh muốn xin chữ ký hay chụp ảnh thì cứ nói.”

Đồng Tuệ Lâm vỗ ngực mình ra vẻ mọi chuyện cứ để tôi lo.

Xin chữ ký?

Chụp ảnh?

Đó là cháu trai anh, anh còn cần mấy thứ này à?

“À... không cần đâu, cô có quan hệ gì với Mặc Nhất Linh thế?”

Âu Tử Duy bắt đầu bật chế độ nhiều chuyện.

Đồng Tuệ Lâm lườm anh.

“Tôi biết chắc một người nhiều chuyện như anh sẽ tra hỏi chuyện này đến cùng mà!”

Phí lời! Tất nhiên anh phải tra hỏi chuyện này đến cùng rồi.

Bởi vì một người là vợ anh, một người là cháu trai anh.

“Anh ấy là bạn học thời đại học của tôi, quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn khá vững chắc, lần trước tôi đã nói với anh, người bạn duy nhất của tôi đang ở nước ngoài, vì cách quá xa nên không dùng được đó, anh có nhớ không?”

Âu Tử Duy thật sự quá đau khổ!

Đúng là một đứa cháu ngoan!

“Đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp anh ấy.” Đồng Tuệ Lâm nói xong thì xoay người ngay.

“Tuệ Lâm! Sao cậu lại chạy tới đây, tớ tìm cậu nửa ngày trời rồi. Một đứa mù đường như cậu thì chạy lung tung làm gì?”

Mặc Nhất Linh tức giận quát.

Anh biết Đồng Tuệ Lâm là người mù đường, nên đoán ra cô bị lạc đường rồi.

Âu Tử Duy đi phía sau Đồng Tuệ Lâm khẽ nhíu mày.

Chết tiệt!

Anh vốn định tránh cậu ta, nhưng không ngờ hai người thật sự chạm mặt nhau!

Nếu thằng nhãi này dám nói bậy, để xem anh có đánh gãy chân nó không?

“Cậu quay xong rồi à?” Đồng Tuệ Lâm nhận ra Mặc Nhất Linh đã cởi bộ quân trang đó ra rồi.

“Đúng vậy.”

“Vậy để tớ giới thiệu với cậu một lát, đây là bạn của tớ, Tử Duy.” Đồng Tuệ Lâm giơ tay chỉ vào Âu Tử Duy ở phía sau.

Mới đầu Mặc Nhất Linh chưa chú ý tới người đứng phía sau Đồng Tuệ Lâm.

Giờ vừa nhìn kỹ, mắt đã trợn tròn ngay.

Ôi mẹ ơi!

Chú út?!

“Chú...”

Âu Tử Duy đang đứng sau lưng Đồng Tuệ Lâm, bỗng giơ ngón trỏ lên để giữa môi, ra dấu im lặng.

“Hả? Chú gì?”

“Bạn của Tuệ Lâm nhà ta thật đẹp trai!”

Mặc Nhất Linh cười lúng túng.

Đồng Tuệ Lâm lườm Mặc Nhất Linh.

“Tớ nói này Đất Đen! Hiếm khi nhìn thấy cậu thừa nhận người khác đẹp trai đó!”

“Ảnh đế, thật vinh hạnh.” Âu Tử Duy mỉm cười bước tới bắt tay Mặc Nhất Linh.

Mặc Nhất Linh nhất thời cảm thấy một luồng sức mạnh truyền tới từ lòng bàn tay.

Chú à! Tay cháu sắp bị chú bóp gãy rồi.