Hắc Ám Đế Quốc.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Trình Luân vừa đến công ty đã được Âu Tử Duy gọi đến, anh ta vui mừng khấp khởi đi tới văn phòng, vốn tưởng là chuyện công khai thân phận của phu nhân, kết quả vừa vào cửa đã cảm nhận được hơi thở lạnh lùng đập vào mặt.
Quan sát một chút, thấy gương mặt Âu Tử Duy còn đen hơn đáy nồi.
Anh ta lập tức thu lại nụ cười của mình, toàn thân cứng ngắc, ngay cả một cọng tóc gáy cũng không dám làm càn. Đêm qua chuyện phòng the không hài lòng ư, cãi nhau với phu nhân ư? Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, sao một đêm lại thành ra như vậy? Cái này không khoa học.
Trong đầu Trình Luân đầy dấu chấm hỏi.
"Tổng giám đốc Âu, anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Lập tức đi điều tra tất cả tư liệu về Đồng Tuệ Lâm cho tôi, không được bỏ sót bất kỳ thứ gì." Ánh mắt hung ác của Âu Tử Duy nhìn thẳng về phía trước.
Con ngươi màu xanh lam bắn ra ánh lửa cực nóng.
"Hả... không phải tôi đã đưa anh xem tư liệu của phu nhân rồi sao? Tôi cảm thấy..."
"Tôi cần tư liệu cụ thể hơn, bạn bè của cô ấy, tất cả bạn bè, từng người mà cô ấy đã gặp, tất cả tư liệu, tôi muốn tất cả."
Âu Tử Duy tức giận ngắt lời Trình Luân.
"Vâng." Trình Luân không dám nói thêm gì nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Em yêu, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp mặt, phải nhớ anh nhé.
Mỗi khi nhớ tới giọng điệu mập mờ này, Âu Tử Duy tức đến mức muốn bùng nổ. Đúng vậy, nếu như anh biết kẻ đó là ai, anh phải lột sống da kẻ đó.
"Vậy tôi sẽ đi xử lý ngay." Trình Luân muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, bằng không anh ta lo sẽ bị lửa giận hừng hực này thiêu chết.
"Chờ một chút." Âu Tử Duy khẽ mấp máy môi mỏng, âm thanh hết sức lạnh lùng.
"Tổng giám đốc Âu, còn có việc gì sao?"
Âu Tử Duy trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Người đàn ông tặng phụ nữ một cái lược là có ý gì?"
Trình Luân chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, anh ta không dám ngẩng đầu nhìn Âu Tử Duy.
Lược?
Chẳng lẽ lại có người tặng cho Đồng Tuệ Lâm một cái lược?
Với tình huống như bây giờ, anh ta cũng không dám hỏi.
"Kết tóc đồng tâm, lấy chải làm lễ, ở cổ đại tặng lược đại biểu cho tự định chung thân, ý muốn cùng đối phương sống đến khi bạc đầu, ngày nay, lược có nghĩa là ngày nào cũng muốn gặp được người phụ nữ, nên lại đại biểu cho sự tương tư, mặt khác, còn có một cách giải thích, chỉ cưới mình em."
Trình Luân vừa nói, vừa cảm thán mình ngày ngày trêu chọc con gái học được không ít thứ.
Không phải, mình không được trả lời, cái mạng nhỏ này của mình...
Anh ta vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng “Rốp”, Âu Tử Duy đã bóp nát cái cốc.
"Âu, tổng giám đốc Âu, anh bị thương rồi... cần hay không..."
"Cút!" Âu Tử Duy tức giận hét lên.
Trình Luân lập tức gật đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tay Âu Tử Duy vốn đã có vết thương, tay phải của anh quấn lấy băng gạc, còn bị thương ở lòng bàn tay, cái lược hôm qua cũng không phải là lược.
Không phải em không cưới.
"Được lắm, không phải em không cưới."
Anh sao cũng không nghĩ ra, bên cạnh Đồng Tuệ Lâm lại còn có một nhân vật "Không phải em không cưới" như thế này.
Đồng Tuệ Lâm ngủ một giấc đến trưa, cơ thể hết sức mệt mỏi, cảm thấy xương cốt toàn thân như sắp tan thành từng mảnh. Tâm trạng của cô cũng nặng nề như cơ thể cô vậy.
Đêm qua cô có thể cảm nhận được anh đã mang bao.
Đúng vậy, anh đã làm biện pháp tránh thai.
Thế nhưng tại sao chứ?
Cô có chút nghĩ không thông.
Đồng Tuệ Lâm cũng không rời giường ngay, mà nằm ở trên giường gửi tin nhắn cho ông xã.
"Tại sao đêm qua lại tránh thai?"
Âu Tử Duy nhanh chóng gửi tin trả lời.
"Anh không muốn có con."
Nhìn thấy mấy chữ trên màn hình, Đồng Tuệ Lâm chỉ cảm thấy trái tim hết sức băng giá, anh cũng đã bốn mươi tuổi rồi, sao có thể không muốn có con chứ?
Hay là vì anh căn bản đã có con rồi, nên không cần thiết cùng mình sinh nữa.
"Em có thể tự mình nuôi con, chắc chắn không liên lụy anh, hơn nữa, anh yên tâm, con của chúng ta tuyệt đối sẽ không tranh giành tài sản của anh."
Đồng Tuệ Lâm quá chờ mong một đứa bé rồi.
Lúc lâu sau, Âu Tử Duy mới gửi tin trả lời, nhưng anh không hề nói chuyện có con.
"Hỏi em một chút, lược trên tủ đầu giường là thế nào?"
Đồng Tuệ Lâm lập tức quay đầu đi nhìn về phía tủ đầu giường.
Trời ạ, đêm qua cô không nghĩ tới ông xã sẽ trở về, nên quên cất lược đi.
Còn có tấm thẻ kia, cùng dòng chữ nghĩa mập mờ trên thẻ.
Chắc chắn ông xã đã nhìn thấy mấy thứ này nên mới không muốn có con.
Đồng Tuệ Lâm lập tức soạn một tin nhắn.
"Đây từng là một người bạn của em, người này thích nói đùa, anh đừng để trong lòng, em và anh ta không phải như anh nghĩ đâu, hãy tin em."
"Cũng đã không phải em không cưới mà vẫn là bạn bè thôi sao? Anh lại thấy không hề đơn giản như vậy."
"Cái gì không phải em không cưới? Em không rõ anh đang nói cái gì, chỉ là một cái lược mà thôi."
"Không phải em không biết tặng lược là có ý gì chứ?"
Đồng Tuệ Lâm nhíu mày, cô thật không biết tặng lược là có ý gì.
Cô lập tức Google xem đàn ông tặng phụ nữ lược là có ý gì, nhưng sau khi nhìn thấy giải thích phía trên, càng cảm thấy sụp đổ.
Tương tư!
Không phải em không cưới!
Lã Kiên này thật hại mình thảm rồi.
"Em thật không biết là có ý gì, em và anh ta đã lâu không liên lạc, thật không biết tại sao anh ta lại làm vậy, em và anh ta thật không có quan hệ gì."
Âu Tử Duy không đáp lại.
Đồng Tuệ Lâm thở dài, cũng không biết còn có thể giải thích gì nữa.
Dù bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, vài giây đồng hồ đã có thể liên lạc với người cách xa hàng nghìn km, nhưng thật có những chuyện phải nói trực tiếp mới được.
Cứ gửi tin nhắn giải thích như thế này, thật không giải thích rõ được.
Cuối cùng cô gửi đi một tin: "Có thời gian chúng ta gặp mặt đi, em sẽ giải thích với anh." Sau đó không tiếp tục gửi tin nhắn nữa.
Đồng Tuệ Lâm ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này không hề liên lạc gì với Âu Tử Duy.
Sau đó, cô nhận được điện thoại của người phụ trách Quốc Tế Tinh Hoàng, mời cô đến công ty một chuyến, đã sắp xếp xong người quản lý cho cô rồi.
Đồng Tuệ Lâm thay bộ quần áo thoải mái rồi đi thẳng đến Quốc Tế Tinh Hoàng. Vốn dĩ, ký hợp đồng đều phải có nghi thức hoặc là tới công ty chính thức ký hợp đồng, nhưng vì lúc ấy cô đang ở đoàn làm phim, hơn nữa còn là người mới, nên đã ký hợp đồng ngay ở đoàn làm phim nên đây là lần đầu tiên cô đến Tinh Hoàng.
Tòa nhà Quốc Tế Tinh Hoàng vẫn khí phái như trước, nhưng sự náo nhiệt kém xa trước đây.
Nghe nói thời kỳ hưng thịnh nhất của Tinh Hoàng, trong bụi cây hai bên công ty đầy những tay săn ảnh, các phóng viên báo đài tấp nập ra vào, người quản lý của nghệ sĩ cũng đi tới đi lui.
Thường xuyên có thể trông thấy cảnh khi có người từ công ty đi ra, rất nhiều người từ xung quanh ào tới. Nhưng bây giờ, một mảnh tiêu điều.
Đừng nói paparazzi nằm vùng mà chính nghệ sĩ cũng rất ít, ở cổng thậm chí ngay cả bảo vệ cũng không có. Thật sự là dáng vẻ sắp phá sản.
Đồng Tuệ Lâm thở dài, bây giờ có công ty bẳng lòng ký với cô đã không dễ. Cô theo lịch hẹn đi tới văn phòng.
Khi nhìn thấy người quản lý của mình, cô cảm thấy cả người như bị đông cứng, không thốt ra lời, cũng không nhấc nổi bước chân.
Từ Tinh Như!
Lại là Từ Tinh Như!
"Từ..."
"Xin chào, tôi là Từ Tinh Như, sau này chính là người quản lý của cô."