Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía chàng trai mặc đồng phục công ty chuyển phát nhanh.
"Wow, chị Vân Thường, hôm nay phim đã quay xong, còn có người tặng quà cho chị, nhất định là cậu Thượng Quan rồi."
"Đúng vậy, thì ra cậu Thượng Quan một mực không xuất hiện là vì muốn tạo bất ngờ."
"Ôi, có một ông xã tốt như vậy khiến người ta đố kỵ muốn chết."
Âm thanh hâm mộ xung quanh liên tiếp vang lên.
Đồng Vân Thường vô cùng đắc ý. Cô ta quay bộ phim này cũng gần hai tháng rồi, luôn muốn bảo Thượng Quan Đằng đến xem cô ta diễn, nhưng Thượng Quan Đằng thực sự quá bận rộn, không ngờ sau khi quay xong, anh lại gửi quà tới.
Hoàng Kha cũng khẽ huých Đồng Vân Thường:
"Chị Vân Thường, cậu Thượng Quan nhà chúng ta thật đúng là chu đáo, không đến xem chị quay phim, đây chẳng phải là đền bù cho chị Vân Thường sao."
Đồng Vân Thường vui như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài miệng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
"Ôi các cô đừng nói linh tinh."
"Cô Đồng, phiền cô tới ký nhận ạ." Anh chàng shipper thúc giục.
Đồng Vân Thường và Hoàng Kha lập tức đi ra ngoài, phía sau có cả nhóm người bám theo, mọi người đều tò mò xem quà mà Thượng Quan Đằng tặng là gì.
"Tôi đoán có thể là kim cương, cậu Thượng Quan có tiền như vậy, chắc chắn món quà tặng sẽ không tầm thường."
"Có lẽ là châu báu quý báu, chắc chắn chúng ta chưa từng nhìn thấy."
...
Mọi người thay nhau suy đoán món quà này là gì.
Tất nhiên Đồng Vân Thường mới là người tò mò nhất, vừa đi ra khỏi cửa, mùi thơm nồng đậm đã xộc vào mũi.
Chà!
Giây phút này, tất cả phụ nữ đi theo ra cửa đều sững sờ. Hoa hồng bảy màu Ecuador chất kín một xe ô tô bốn chỗ xuất hiện trước mắt mọi người, vô cùng rực rỡ.
Xem ra đây chắc là chín trăm chín mươi chín đóa rồi.
"Ồ! Cậu Thượng Quan thật quá lãng mạn!"
"Trời ạ, trời ạ, trái tim thiếu nữ của tôi sắp nhảy ra ngoài rồi."
"Tôi cũng rất cần một ông xã tốt như vậy."
Khi Đồng Vân Thường trông thấy chín trăm chín mươi chín đóa Hoa hồng bảy màu Ecuador đó, trái tim cũng không kìm được đập thình thịch.
Thượng Quan Đằng từng tặng cô không ít thứ, hoa tươi cũng không ít, nhưng hoành tráng như thế này thì vẫn là lần đầu tiên.
"Nghe nói năm nay vì thời tiết nên sản lượng hoa hồng Ecuador cũng không nhiều, giá hoa hồng năm nay cao nhất những năm qua."
"Nghe nói còn hạn chế số lượng cung ứng ra thị trường đấy, rất khó mua."
"Chà, chi phí của chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng này... cậu Thượng Quan thiếu gia thật đúng là hào phóng." Nhóm phụ nữ bàn tán xôn xao, vô cùng hâm mộ Đồng Vân Thường.
Đây cũng là lần đầu tiên Đồng Vân Thường nhìn thấy nhiều hoa hồng đẹp và to như thế.
Shipper thúc giục: "Cô Đồng, phiền cô ký tên."
Đồng Vân Thường nhận lấy biên lai chuyển phát nhanh, lưu loát ký tên mình.
Sau đó, cô ta chạy về phía hoa hồng bảy màu, cẩn thận dè dặt nâng một đóa lên, ngửi một cái, thơm quá. Anh chàng shipper nhìn chữ ký trên biên lai một chút, lập tức nhíu mày.
"Hãy chuyển hết những hoa hồng này tới xe của tôi nào." Vẻ mặt Đồng Vân Thường đầy đắc ý.
Khi mấy nhân viên chuyển phát nhanh phía sau anh chàng shipper đang chuẩn bị dọn đồ, thì cậu ta lập tức hô lên: "Chờ một chút!"
Cậu ta đi tới trước mặt Đồng Vân Thường: "Xin hỏi cô tên là gì?"
Đồng Vân Thường trợn mắt một cái, chẳng thèm ngó nhìn shipper trước mặt.
Hoàng Kha lập tức đi lên phía trước: "Anh mắt mù sao? Đây là cô Đồng, Đồng Vân Thường, vợ chưa cưới của tổng giám đốc Quốc Tế Nghệ Tân - Thượng Quan Đằng"
Đây chính là cái tên nổi tiếng.
Tin chắc cô ta sẽ nhanh chóng trở thành ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Đồng Vân Thường.
"Đồng Vân Thường?" Anh chàng shipper gãi gãi đầu: "Sai rồi, sai rồi, chúng tôi không phải muốn tặng cho Đồng Vân Thường, mà là muốn tặng cho Đồng Tuệ Lâm."
Đồng Vân Thường lập tức biến sắc: "Không thể nào."
"Đúng thế, sao lại có thể như vậy chứ? Ai lại mạnh tay như thế để tặng cho Đồng Tuệ Lâm chứ?" Hoàng Kha phụ hoạ.
Shipper lấy biên lai chuyển phát nhanh ra, chỉ vào tên của Đồng Tuệ Lâm phía trên nói: "Chính xác là Đồng Tuệ Lâm."
Sắc mặt Đồng Vân Thường càng thêm khó coi.
Đám con gái vừa thì thầm hâm mộ Đồng Vân Thường cũng cảm thấy hết sức xấu hổ.
"Đồng Tuệ Lâm, xin hỏi ai là cô Đồng Tuệ Lâm?" Chàng shipper hướng vào phía trong hô lên.
Đồng Tuệ Lâm đang nói chuyện phiếm với nhân viên công tác, được họ nhắc nhở, nên đi ra ngoài.
"Cô Đồng Tuệ Lâm, làm phiền cô ký nhận một chút." Chàng shipper lập tức đưa biên lai chuyển phát nhanh tới.
Đồng Tuệ Lâm nhìn chỗ hoa hồng khoa trương này một chút, trong đầu lập tức hiện ra một người.
Không xong rồi.
Tối qua, thằng nhóc đó nói cho mình ngạc nhiên, sao cô lại quên mất chuyện này chứ?
Đồng Tuệ Lâm lập tức ký tên, trông thấy phía trên viết tên Đồng Vân Thường, cô hơi sửng sốt, có lẽ đã làm Ô Long náo loạn rồi.
Nhìn Đồng Tuệ Lâm ký tên, Đồng Vân Thường tức giận nghiến răng.
Chàng shipper nhìn thấy Đồng Tuệ Lâm ký tên thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, vậy xem như đã tặng được chính chủ rồi.
"Khoan, chờ một chút!" Đồng Tuệ Lâm gọi bọn họ lại.
"Cô Đồng còn có việc gì sao?" Chàng shipper hết sức lễ phép hỏi.
"Các anh hãy chở những thứ này về đi, tôi cũng không có chỗ để."
"Hả?" Chàng shipper vô cùng khó xử, chở từ rất xa tới đây, thế mà lại bảo chở về ư? Những người có mặt cũng vẻ mặt mờ mịt.
Hoa hồng đẹp như vậy mà Đồng Tuệ Lâm lại không cần.
Vừa nãy, dù Đồng Vân Thường ngoài mặt tỏ ra không có gì, nhưng lại có thể nhìn ra rất vui vẻ.
Mà Đồng Tuệ Lâm lại không cần?
"Cô Đồng, hay là cô tặng cho người khác cũng được mà, chứ chúng tôi chở từ rất xa đến đây, cô lại bảo chúng tôi chở về ư?"
Đồng Tuệ Lâm xoay người lại: "Nếu mọi người thích thì cứ lấy thoải mái."
"Đồng Tuệ Lâm, cô nói thật chứ?"
"Đúng vậy, cứ lấy thoải mái, nhiều như vậy, tôi cũng không cầm đi được, nếu mọi người thích thì cứ lấy về thôi."
Nhân viên công tác và một số diễn viên nhỏ không biết tên chen nhau tiến lên, người lấy hai nhánh, người ba nhánh, hoa hồng nhanh chóng đã bị cướp đi hơn phân nửa.
Đồng Vân Thường đứng tại chỗ không nhúc nhích, đám thân cận với Đồng Vân Thường, ai cũng tỏ vẻ mặt khinh thường.
"Cám ơn cô, Đồng Tuệ Lâm."
"Đồng Tuệ Lâm, cô thật hào phóng."
Người lấy được hoa hồng nhao nhao quay sang cảm ơn Đồng Tuệ Lâm.
Một xe nhỏ hoa hồng nhanh chóng chỉ còn lại non nửa xe.
Chàng shipper cũng thông minh, thương lượng với Đồng Tuệ Lâm, mang hoa bán cho cửa hàng hoa gần đó với giá thấp, Đồng Tuệ Lâm đồng ý.
Nhanh chóng đã thu về sáu triệu, Đồng Tuệ Lâm dùng số tiền này mua một ít hồng trà lạnh mang về phân phát cho nhân viên công tác.
Bây giờ thời tiết đã nóng lên, hồng trà lạnh giúp toàn bộ đoàn làm phim hạ nhiệt, Đồng Tuệ Lâm lại được tiếng tốt.
Đồng Vân Thường tức đến đỏ mắt.
Một lát sau, lại một chàng shipper đi tới.
"Cô Đồng, cô có quà, phiền cô ký nhận một chút."
Đồng Vân Thường vô thức đi về phía trước một bước, nhưng lập tức thu chân về, ngộ nhỡ lần này không phải thì sao?
Hoàng Kha nghĩ một chút nói: "Chị Vân Thường, Đồng Tuệ Lâm không hề có mối quan hệ xã hội gì, không thể lần nào cũng tặng cô ta chứ? Lần này chắc chắn là cậu Thượng Quan, có thể cứu vãn danh dự hay không phải xem lần này."