Chương 59: Vợ chính là em đó, cái đồ Ngốc này

Trình Luân cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Sắc mặt của Âu Tử Duy xám xanh, ở dưới mặt đất đều là tài liệu, từng tờ từng tờ rơi vương vãi đầy dưới mặt đất.

Mỗi lần nhớ đến dáng vẻ tối ngày hôm qua của Đồng Tuệ Lâm, Âu Tử Duy đã cảm thấy l*иg ngực nóng đến lợi hại.

Nhất là cái thắt lưng bị đứt, vậy mà đánh cô đến nỗi thắt lưng cũng bị đứt mất.

Coi người phụ nữ của anh là ai hả?

“Tôi để cho cậu tìm người đại diện sao lại tốn sức như vậy hả? Con mẹ nó, có phải là cậu không muốn làm nữa rồi không?” Âu Tử Duy đập tay lên bàn vang lên tiếng vang thật lớn.

“Tổng giám đốc Âu, hiện tại phần lớn người đại diện của Tinh Hoàng đã trốn đi rồi, quả thật là không có cái gì tốt hết, huống hồ gì yêu cầu của tổng giám đốc thật sự...”

Nam, kiên quyết không được!

Phụ nữ thì phải thành thuộc ổn trọng, tính hướng bình thường.

Phải lớn hơn Đồng Tuệ Lâm mười tuổi trở lên.

Năng lực nghiệp vụ phải mạnh, trong vòng một năm phải dẫn dắt Đồng Tuệ Lâm nổi tiếng ở trong giới.

Cái nghề người đại diện này vốn chính là nam nhiều nữ ít, yêu cầu đầu tiên đã phủ định mất một phần lớn người đại diện rồi.

Người đại diện nữ thì lại có yêu cầu nhiều như thế...

Đối với người đại diện của Tinh Hoàng đã trốn đi hết một số lượng lớn, tìm một người như thế này quả thật còn khó hơn là so với lên trời.

“Yêu cầu của tôi như thế nào hả?” Âu Tử Duy giận dữ mắng mỏ một tiếng: “Chín nghìn tỷ tìm một người đại diện cho cô ấy khó khăn như thế à?”

Trình Luân đột nhiên lại nảy ra một ý tưởng: “Tổng giám đốc Âu, có một người có lẽ là có thể đó.”

“Ai vậy?”

Trình Luân lập tức đi lên phía trước tìm những tờ giấy ở trên mặt đất một lúc lâu, rồi lấy ra thông tin của một người.

Từ Tinh Như.

Trình Luân vừa mới chuẩn bị đưa thông tin của Từ Tinh Như cho Âu Tử Duy, khuôn mặt của Âu Tử Duy liền âm trầm.

“Nói cho tôi nghe đi, đừng có đưa tôi nhìn, tôi không có tâm trạng nhìn.”

Bây giờ anh nóng nảy đến nỗi muốn gϊếŧ người.

“Dạ, tổng giám đốc Âu, người mà tôi nghĩ đến là Từ Tinh Như. Cô ấy đã từng đào tạo ra mấy ảnh đế và ảnh hậu, cô ấy cũng đã phát hiện ra ông hoàng của làng nhạc, năng lực nghiệp vụ thì không cần phải nói rồi, năm nay ba mươi tuổi, là một người đại diện nữ làm việc rất kiên quyết và có kết quả.”

Trình Luân tiến hành báo cáo một năm một mười.

Đôi mắt màu xanh lam của Âu Tử Duy hơi đổi, nghe cũng không tệ lắm.

“Chỉ là tổng giám đốc Âu à, hiện tại Quốc Tế Nghệ Tân đang bỏ ra một số tiền lớn để mời Từ Tinh Như đến đó, nghe nói là bọn họ có một người mới vô cùng quan trọng, muốn mời Từ Tinh Như làm người đại diện cho cô ta.”

“Mặc kệ là bỏ ra bao nhiêu tiền, cho dù có buộc thì cũng phải buộc người phụ nữ này đến làm người đại diện cho Đồng Tuệ Lâm. Dám cướp người cùng với tôi, cho bên đó mượn mười cái lá gan đó!”

Âu Tử Duy cắn răng nghiến lợi nói.

Vừa nghĩ đến tổng giám đốc điều hành của Quốc Tế Nghệ Tân chính là Thượng Quan Đằng, mà Thượng Quan Đằng lại là bạn trai cũ của Đồng Tuệ Lâm, Âu Tử Duy liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Vâng.”

Âu Tử Duy còn muốn nói cái gì đó, điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng, anh lập tức cầm lên, nhìn thấy Đồng Tuệ Lâm gửi messenger tới.

“Tối ngày hôm qua là anh đã đến hả? Là do anh đã thoa thuốc cho em đúng không?”

Âu Tử Duy lập tức trả lời tin nhắn: “Có còn đau không?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi, anh làm việc cho tốt đi, không quấy rầy anh nữa.”

Trình Luân lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Má ơi.

Anh ta vừa nhìn thấy cái gì đây?

Lúc nãy sếp lớn còn mang theo biểu cảm muốn ăn thịt người, vậy mà bây giờ trên mặt lại mang theo nụ cười tươi rói như mùa xuân.

Có lực ảnh hưởng như vậy, dịu dàng như nước như thế.

Anh ta dụi dụi mắt, còn tưởng rằng mình bị Âu Tử Duy tra tấn đến nỗi có bệnh, xuất hiện ảo giác.

Âu Tử Duy vẫn còn đang cẩn thận từng li từng tí trả lời lại tin nhắn.

“Muốn ăn cái gì thì cứ kêu bảo mẫu làm cho em đi, mấy ngày nay ở trong nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.”

“Em biết rồi, trời nóng nực, anh chú ý coi chừng bị cảm, uống nhiều nước đó nha.”

Nhìn thấy lời dặn dò của Đồng Tuệ Lâm, Âu Tử Duy lại càng vui ra mặt, đưa tay cầm lấy cái ly ở trên bàn.

Hử?

Trống không.

Anh đang chuẩn bị đi rót nước, nhìn thấy Trình Luân giống như là một cái đầu gỗ đang đứng ở trước mặt của mình, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Sao cậu vẫn còn đứng ở chỗ này vậy?”

“Tôi lập tức đi ngay đây.” Trình Luân lập tức quay người rời đi, rời khỏi chốn thị phi này.

Người lúc nãy chắc chắn chính là bà chủ.

Cho đến bây giờ anh ta còn chưa thấy ai có bản lĩnh để cho sếp lớn của mình vui vẻ ra mặt trong nháy mắt đâu, xem ra sau này phải ôm đùi của bà chủ rồi.

Đồng Tuệ Lâm nhìn chằm chằm vào những dòng chữ ở trên màn hình, mặc dù chưa từng gặp người đàn ông này, nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy anh là một người đàn ông dịu dàng.

Đều nói là đàn ông tuổi tác càng lớn thì sẽ càng thương phụ nữ, xem ra người đàn ông bốn mươi tuổi này quả thật là như thế.

Mặc dù là tuổi kém nhiều như vậy, nhưng mà Đồng Tuệ Lâm cảm thấy chỉ cần anh đối xử với mình tốt, vậy thì có cái gì không thể đâu chứ.

Đồng Tuệ Lâm sờ lên bụng của mình, nếu như cô mang thai sớm một chút là tốt rồi.

Cô vẫn luôn nghỉ ngơi ở trong nhà suốt năm ngày, vết sưng ở trên mặt đã xẹp rồi, vết thương trên người cũng bởi vì luôn kiên trì bôi thuốc cho nên tốt hơn rất nhanh.

Trong vòng năm ngày này, cô ăn ngon ngủ kỹ, chưa từng trôi qua nhẹ nhàng như vậy, dường như là trong họa có phúc.

Đoàn làm phim gọi điện thoại đến kêu cô nhanh chóng sắp xếp trở lại đoàn làm phim.

Đồng Tuệ Lâm cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.

Lâm Yên Yên cũng coi như thở một hơi nhẹ nhõm, mấy ngày nay ngày nào thư ký Trình Luân cũng gọi điện thoại đến hỏi chuyện của Đồng Tuệ Lâm, cô ta cũng không dám lạnh nhạt một chút xíu nào. Lần này Đồng Tuệ Lâm thật sự sắp đi rồi, cô ta cũng coi như khỏe khoắn hơn.

Đồng Tuệ Lâm vừa mới bước ra khỏi cửa, lúc cô chuẩn bị đón xe thì chiếc xe ferrari màu xanh ngọc bích quen thuộc dừng ở trước chân của cô.

“Xem ra khôi phục không tệ lắm.” Trên gương mặt của Âu Tử Duy mang theo nụ cười sáng lạn.

Không biết là có phải cô đã quen với việc người đàn ông này xuất hiện đột ngột hay là không, Đồng Tuệ Lâm cũng không cảm thấy kinh ngạc, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong.

Âu Tử Duy nhíu mày lại: “Ai kêu cô lên đây?”

“Tôi cho tôi đi lên đó! Chẳng lẽ không phải anh đến đây để đón tôi hả? Xét thấy anh ân cần như vậy, tôi tha thứ cho anh cứ luôn không có việc gì mà cũng đi vòng vòng ở gần nhà của tôi.”

Đồng Tuệ Lâm thắt dây an toàn xong nhìn về phía Âu Tử Duy rồi nói: “Đi thôi.”

Đồng Tuệ Lâm cũng im lặng, trực tiếp chở Đồng Tuệ Lâm đến Nhạn Thành.

Đến cổng, Đồng Tuệ Lâm vừa mới chuẩn bị bước xuống xe, một bình thuốc nhỏ màu trắng liền xuất hiện ở trước mắt của cô.

“Cái gì vậy?”

“Thuốc trị sẹo đó, nghe nói là hiệu quả giảm sẹo của thuốc này đặc biệt tốt, đảm bảo là làn da sẽ còn bóng mịn tinh tế hơn so với ban đầu. Cũng không biết là thật hay giả nữa, cô cầm dùng thử giúp tôi đi.”

Đồng Tuệ Lâm nhìn về phía Âu Tử Duy, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Người đàn ông này rõ ràng đặc biệt mua lễ phục cho cô, còn nói là của khách bỏ quên, rõ ràng là đặc biệt mua thuốc trị sẹo đến cho cô, vậy mà lại nói là mình không tin, kêu cô thử giúp anh một lần.

Người đàn ông này...

Đồng Tuệ Lâm cũng không thể vạch trần anh được, trực tiếp nhận lấy bình thuốc đó.

“Được rồi, vậy để tôi thử giúp cho anh, sau đó sẽ nói cho anh nghe hiệu quả.” Vừa nói, Đồng Tuệ Lâm liền nhét bình thuốc vào trong túi xách của mình.

Cô không có lập tức bước xuống xe, mà là một cánh tay lại khoác lên trên bờ vai của Âu Tử Duy.

“Tôi nói này người anh em, anh cứ luôn dùng loại phương thức quang co lòng vòng như thế này, tương lai cẩn thận không kiếm được vợ đó nha.”

Cô cong môi cười cười, vỗ mạnh lên bả vai của Âu Tử Duy hai lần, trực tiếp bước xuống xe.

Âu Tử Duy một mặt cười xấu xa nhìn bóng lưng rời đi của cô.

Anh mới không lo lắng đâu.

Anh đã có vợ rồi, mà vợ của anh lại chính là em đó, đồ ngốc này.

Trở lại đoàn làm phim, Đồng Tuệ Lâm lại bắt đầu khua chiêng gõ trống quay phim.

Chỉ là ở bên phía của Đồng Vân Thường lại nhận được một tin tức bất ngờ.