Lúc thuốc mỡ lạnh lẽo chạm vào trong vết thương của cô, Đồng Tuệ Lâm đang trong giấc ngủ không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lông mày nhíu lại thật chặt.
Âu Tử Duy nhìn cô một chút, động tác trên tay lập tức nhẹ đi không ít.
Trong bóng tối, anh có thể nhìn thấy được vết thương ở trên lưng của cô, trên làn da trắng mịn như phát sáng đã bị những vết roi ngang dọc đan chéo nhau thay thế.
Anh cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong l*иg ngực của mình, mới miễn cưỡng bôi thuốc giúp cho Đồng Tuệ Lâm.
...
Núi Kim Cương.
Đây là nơi tụ tập nổi tiếng của giới nhà giàu ở thành phố Z, mỗi tấc đất đều là tất vàng, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng và người dân nổi tiếng.
Vị trí tốt nhất của khu biệt thự ở núi Kim Cương là biệt thự số tám của nhà họ Thượng Quan.
Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng mà nhà họ Thượng Quan vẫn đèn đuốc sáng trưng, trong phòng khách lại tràn ngập không khí khẩn trương.
Khu biệt thự núi Kim Cương này là nhà cổ của nhà họ Thượng Quan, bọn họ đã sớm dọn vào đây ở, nơi này cách với nơi Thượng Quan Đằng làm việc cũng chính là công ty quản lý Quốc Tế Nghệ Tân khá là xa, cho nên Thượng Quan Đằng có biệt thự riêng của mình ở bên ngoài, hiện giờ Thượng Quan Đằng và Đồng Vân Thường cùng nhau ở phía bên kia.
Thượng Quan Thụy ngồi ở chính giữa ghế sofa, Lâm Thanh Phượng ngồi ở bên trái của ông ta, Đồng Vân Thường lại ngồi trên ghế sofa đơn một mình, Thượng Quan Đằng thì lại ngồi trên cái ghế sofa đơn đối diện với Đồng Vân Thường.
Thượng Quan Yên thì đang ngồi ở một bên, giống như là đang xem kịch vui.
Hai mắt của Đồng Vân Thường sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc một hồi lâu.
Nghe Lâm Thanh Phượng nói đến chuyện tối ngày hôm nay, Thượng Quan Thụy liền nổi trận lôi đình, mặc dù là không tận mắt nhìn thấy nhưng mà nghe thấy cũng biết có chuyện gì xảy ra.
“Đằng, rốt cuộc là ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, con nói rõ ràng cho ba biết!” Thượng Quan Thụy nổi giận nói.
Thượng Quan Đằng vừa mới chuẩn bị mở miệng thì Đồng Vân Thường liền mở lời trước.
“Bác trai, nếu như bác muốn mắng vậy thì cứ mắng cháu đi, đều là do cháu không tốt. Cháu không nên dễ dàng tin lời của chị gái, ngày hôm nay vốn dĩ không muốn để cho chị ấy đến đây, chị nói là chị ấy tuyệt đối sẽ không gây chuyện, chỉ là muốn để chuyện này trôi qua thôi, sao cháu có thể nghĩ được mục đích của chị mình lại là...”
Đồng Vân Thường thật sự mở miệng một cách khó khăn, cúi đầu xuống nặn ra hai giọt nước mắt.
“Tôi đã nói rồi, sao ông có thể trách Đằng được chứ? Cái này đều là do con nhỏ chết tiệt kia gây ra chuyện mà, cô ta chính là muốn nhà họ Thượng Quan của chúng ta thân bại danh liệt!”
Đương nhiên là Lâm Thanh Phượng phải bênh con của mình.
“Trứng không thối ruồi sẽ không bu!” Thượng Quan Thụy trợn mắt lên nhìn.
Thượng Quan Yên bật cười thành tiếng: “Ba ơi, ví von như thế này cũng không thỏa đáng đâu, ba là đang nói anh của con là trứng đó hả, hahaha...”
“Tiểu Yên!” Lâm Thanh Phượng nghiêng đầu qua nhìn Thượng Quan Yên một chút.
Đồng Vân Thường ngẩng đầu lên nói tiếp: “Bác trai, thật sự chuyện này không có liên quan đến Đằng, là chị của cháu, chị của cháu quyến rũ Đằng, chị ấy nói là muốn trả thù cháu.”
“Đúng vậy đó, ông cứ nhìn Vân Thường cũng thấy rõ ràng mà, sao ông lại nhìn không rõ vậy chứ?” Lâm Thanh Phượng vỗ vào chân của Thượng Quan Thụy: “Được rồi, lão gia, ông đừng có nóng giận nữa, việc này không nên trách Đằng của chúng ta, đều là do con nhỏ chết bầm kia sai.”
Biểu cảm ở trên mặt của Thượng Quan Thụy thoáng dịu đi một chút, nếu như chỉ là lời nói từ một phía của Lâm Thanh Phượng, có thể là ông ta sẽ không bỏ qua như vậy.
Nhưng mà còn thêm lý do thoái thác của Đồng Vân Thường, ông ta cũng không thể không suy nghĩ một lần nữa.
“Đằng, con cũng đã trưởng thành rồi, hôm nay là buổi lễ đính hôn với Vân Thường, con cũng đã là người bước được một nửa vào trong hôn nhân, sau này làm việc phải cẩn thận một chút, nhất là người phụ nữ không đứng đắn đó, con phải cắt đứt quan hệ sạch sẽ cho ba.”
Đối với con trai của mình, Thượng Quan Thụy cũng có chỗ hiểu rõ.
“Con biết rồi thưa ba.”
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tối nay hai đứa cũng không cần phải đi, cứ nghỉ ngơi ở đây đi.” Thượng Quan Thụy đứng dậy bước thẳng lên lầu.
Lâm Thanh Phượng lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Đồng Vân Thường: “Vân Thường à, con đi lên đầu nghỉ ngơi trước đi, hôm nay để cho con chịu thiệt rồi.”
Đồng Vân Thường lắc đầu: “Không chịu thiệt đâu ạ, bác gái, con không cảm thấy thiệt thòi đâu!”
Lâm Thanh Phượng nhìn về phía Thượng Quan Yên: “Tiểu Yên, dẫn chị dâu cả của con đi vào phòng khách nghỉ ngơi đi.”
Thượng Quan Yên há miệng cười cười: “Mẹ à, đi vào phòng dành cho khách gì chứ? Chị cả với anh trai của con cũng đã sớm ở bên nhau rồi, ở trong phòng của anh con là được rồi.”
Đồng Vân Thường lập tức ngượng ngùng, cúi đầu xuống.
Lâm Thanh Phượng vỗ trán của mình một cái: “Con nhìn đầu óc này của bác đi, hai đứa đã đính hôn với nhau rồi, vậy cũng được, thế con dẫn chị cả của con đi vào phòng của anh trai con đi.”
“Dạ.” Thượng Quan Yên lập tức kéo tay của Đồng Vân Thường đi lên trên lầu.
Lâm Thanh Phượng liếc nhìn Thượng Quan Đằng một cái: “Đằng, con ở đây chờ mẹ một chút.”
Nói xong, Lâm Thanh Phượng cũng đi lên trên lầu một lát, sau đó lại bước xuống, ở trong tay cầm một chiếc hộp cổ bằng gỗ bỏ vào trong tay của Thượng Quan Đằng.
“Chuyện ngày hôm nay nói cho cùng cũng đã để Vân Thường phải chịu thiệt rồi, một lát nữa con đưa cái này cho nó đi, cứ nói là lễ vật đính hôn.”
“Mẹ, đây không phải là...”
Thượng Quan Đằng nhận ra cái hộp này, ở bên trong chính là một cái vòng tay được làm bằng ngọc, đây chính là bảo bối gia truyền của nhà họ Thượng Quan, đây là do con dâu của mỗi một thế hệ giữ.
Vật này đã truyền qua mười mấy đời người rồi, vòng tay bằng ngọc này không phải ngọc quý giá đơn giản mà chính là đồ cổ, hoàn toàn không có trên thị trường, giá trị liên thành.
“Không có gì không ổn hết, biểu hiện ngày hôm nay của Vân Thường làm cho mẹ rất kinh ngạc. Con bé ấy à, một lòng suy nghĩ cho nhà của chúng ta, chuyện mà ngày hôm nay con bé làm cũng lấy đại cục làm trọng, so sánh với Đồng Tuệ Lâm kia còn mạnh hơn nhiều, đứa con dâu này mẹ chấp nhận.”
“...”
Thượng Quan Đằng có chút hoảng hốt.
“Con đi lên nghỉ ngơi đi.” Lâm Thanh Phượng sờ lên đầu của Thượng Quan Đằng, trong mắt đều là vẻ từ ái đối với con trai của mình.
Thượng Quan Đằng cầm hộp gỗ ở trong tay, cảm giác nặng trĩu, nhưng mà vẫn dựa theo ý của Lâm Thanh Phượng mà đi lên lầu.
Đồng Vân Thường đã tẩy trang, nhưng mà đôi mắt sưng đỏ vẫn không che giấu được dấu tích đã từng khóc.
“Anh Đằng, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Thượng Quan Đằng ngồi ở trên giường đưa hộp gỗ qua cho Đồng Vân Thường: “Đây là quà đính hôn của mẹ anh tặng cho em.”
Đồng Vân Thường mở cái hộp gỗ ra, lúc nhìn thấy chiếc vòng ngọc đó thì nhất thời trố mắt.
“Anh Đằng, có phải là món quà quá quý giá rồi không.”
“Kêu em cầm thì em cứ cầm đi.”
Trên mặt của Thượng Quan Đằng hiện lên biểu cảm nghi ngờ: “Vân Thường, chuyện ngày hôm nay có phải là do em làm không?”
Đồng Vân Thường giật mình nhìn về phía Thượng Quan Đằng: “Anh Đằng, sao anh lại suy nghĩ như vậy chứ, có phải là chị của em gọi điện thoại nói với anh cái gì không?”
“Không có, anh đoán thôi.”
“Anh Đằng, tình cảm của em đối với anh trời đất có thể làm chứng! Em quan tâm anh như vậy, cho dù em có muốn sắp đặt chuyện để hãm hại chị em, em cũng không có khả năng đưa chị ấy đến trên giường của anh chứ. Cuối cùng em cũng đã hiểu rồi, hóa ra mục đích của chị em sắp xếp ra chuyện này chính là chỗ này, chị ấy muốn chia rẽ em với anh.”
Nói xong, Đồng Vân Thường lại rơi nước mắt một lần nữa, nước mắt tràn mi mà rơi ra.
“Được rồi được rồi, đừng có khóc nữa, anh chỉ thuận miệng nói mà thôi.”
Thượng Quan Đằng nhíu lông mày.
Suy nghĩ kỹ một chút, Thượng Quan Đằng cảm thấy lời của Đồng Vân Thường nói cũng có đạo lý, sao cô có thể đưa tình địch của mình lên trên giường của người đàn ông của mình được chứ.
Vậy thì chẳng lẽ thật sự là do Đồng Tuệ Lâm?
Cũng có khả năng Đồng Tuệ Lâm cũng không định lên giường với mình, cô sắp xếp tốt hết tất cả những chuyện này chính là vì muốn xem trò cười của mình mà thôi.
Ha ha...
Người phụ nữ này.