Trình Luân hít một hơi thật sâu: "Là phó đạo diễn của đoàn phim cố ý làm khó mợ chủ, cảnh quay kia, mợ chủ cần bị tát và nhảy xuống sông tự vẫn, vốn mợ chủ diễn rất tốt, nhưng ông ta lại yêu cầu quay lại một lần, mợ chủ đã bị tát mấy cái, cũng nhảy xuống sông rất nhiều lần, hôm nay bị ngâm dưới nước lạnh nhiều lần như vậy, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến mợ chủ bị sốt."
Trình Luân đương nhiên không có khả năng tra được những chuyện này đều là Đồng Vân Thường xui khiến, dù sao cũng không có ai thấy hoặc nghe được những lời Đồng Vân Thường nói với phó đạo diễn Trần.
Cùng lắm thì mọi người cũng chỉ nghĩ phó đạo diễn muốn nịnh bợ Đồng Vân Thường nên mới cố ý làm khó Đồng Tuệ Lâm.
Âu Tử Duy hơi gật đầu, như cắn răng trả lời.
"Tốt lắm."
Trình Luân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt âm trầm kia của Âu Tử Duy, anh ta hơi bị dọa đến.
Anh ta đi theo Âu Tử Duy đã nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy anh lộ ra vẻ mặt phẫn nộ như thế này là vì một người phụ nữ nào đó.
"Kế tiếp nên làm thế nào, tôi tin rằng cậu đã rõ ràng, cứ làm theo cách cũ."
Trình Luân gật đầu: "Vâng, tôi sẽ đi làm ngay lập tức, còn có, phu nhân, cái kia... Kỳ sinh lý, trang phục quay phim bị bẩn, còn bị người khác chụp ảnh tung lên mạng, chuyện này..."
Nói đến đây, mặt Trình Luân cũng hơi phiếm hồng, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông đang ở tuổi tràn đầy sinh lực!
Nghe những lời này, sắc mặt Âu Tử Duy càng thêm khó coi hơn.
Vợ của mình xảy ra chuyện mất mặt lớn như vậy, tin chắc rằng bất cứ người đàn ông nào cũng không cảm thấy đẹp mặt, cho dù không ai biết đó là vợ anh.
"Đi xóa tất cả những hình ảnh đó cho tôi!"
"Vâng." Trình Luân nào dám chậm trễ đâu, đêm qua sau khi nhìn thấy Âu Tử Duy ôm Đồng Tuệ Lâm vào bệnh viện, Trình Luân nhận ra Âu Tử Duy đã bắt đầu để ý đến mợ chủ rồi.
Trình Luân xoay người chuẩn bị rời đi, Âu Tử Duy bỗng nhiên gọi anh ta lại.
"Cậu đi sắp xếp mấy người vào đoàn làm phim, về sau vợ tôi làm bất cứ việc gì cũng phải báo lại tất cả cho tôi."
"Vâng, Tổng giám đốc Âu."
Âu Tử Duy phất tay, Trình Luân lập tức gật đầu rời đi.
Trở lại phòng, Âu Tử Duy nhìn thoáng qua Đồng Tuệ Lâm, cô vẫn còn đang mê man, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
Lúc này anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tình huống lần này của Đồng Tuệ Lâm hơi nghiêm trọng, dù sao bệnh cảm từ trước của cô vẫn chưa khỏi, lần này lại bị rơi xuống nước, còn đúng vào kỳ sinh lý, khiến cô sốt mơ màng suốt ba ngày ba đêm.
Ngày thứ tư, thân nhiệt của cô cuối cùng cũng hạ xuống bình thường, người cũng có tinh thần hơn.
Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt Đồng Tuệ Lâm chính là Lâm Yên Yên.
Lâm Yên Yên vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh như cũ, trên bàn là hộp giữ nhiệt, bên trong có lẽ là có đồ ăn.
"A, cuối cùng cô cũng tỉnh! Nhanh dậy ăn gì đó đi!" Lâm Yên Yên nói với vẻ không kiên nhẫn, lấy thức ăn trong hộp giữ nhiệt ra.
Trên tay Đồng Tuệ Lâm vẫn còn cắm ống truyền dịch cho nên một bàn tay của cô bị hạn chế cử động.
Cô muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện cơ thể mình không có sức lực gì cả.
"Sao thế? Cô còn muốn tôi hầu hạ cô nữa à?" Lâm Yên Yên thấy Đồng Tuệ Lâm không động thì càng tức giận mà không có chỗ trút hơn.
Nếu không phải vì cô ta thì sao mình có thể bị ông chủ mắng đây?
"Không cần, cô cứ đặt ở đấy đi, lát nữa tôi sẽ tự ăn." Đồng Tuệ Lâm lạnh lùng nói.
"Hừ! Đồng Tuệ Lâm, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà không biết tốt xấu! Cô có biết cô bị sốt đến bốn mươi độ không, bốn mươi độ đó! Nếu không phải tôi thì nói không chừng cô đã chết cháy ở nhà rồi, mệnh này của cô làm do tôi cứu về đấy!"
Lâm Yên Yên giương cổ ra nói: "Tôi là ân nhân của cô! Về sau cô phải đối xử tốt với tôi đấy!"
Đồng Tuệ Lâm vốn đã nhắm mắt lại rồi nhưng khi nghe thấy những lời này thì vẫn mở mắt ra.
Trong nhà cô ngoài người giúp việc ra thì không còn ai khác nữa, mình lại được đưa đến bệnh viện, cho nên chuyện lần này chắc là do cô ta phát hiện ra mình bị sốt.
"Cám ơn."
Mặc dù không thích thái độ của cô ta, nhưng dù sao cô ta cũng đã cứu mình, Đồng Tuệ Lâm lại không phải người không biết báo đáp ân nhân.
Lâm Yên Yên thấy Đồng Tuệ Lâm tin là thật thì càng thêm không kiêng nể gì: "Một câu cám ơn là xong rồi à? Có phải tháng này nên phát thêm tiền lương cho tôi không?"
Tiền lương của Lâm Yên Yên không phải do cô quản, cô cũng không biết một tháng Lâm Yên Yên được bao nhiêu tiền lương.
"Một tháng cô được bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi tám triệu." Lâm Yên Yên trả lời.
Số tiền này không khỏi khiến Đồng Tuệ Lâm kinh ngạc, một giúp việc nhỏ như cô ta thế mà một tháng được ai mươi tám triệu, vì sao cô lại cảm thấy cô ta không đáng nhận được số tiền này chứ?
Nhưng trên người cô không có chút sức lực gì, không muốn cãi cọ: "Được, chờ tôi khỏe trở về nhà sẽ tăng lên cho cô 6 triệu nữa."
"Mạng của cô chỉ đáng giá 6 triệu thôi à?" Lâm Yên Yên trừng mắt vươn tay ra.
Đồng Tuệ Lâm bị Lâm Yên Yên nói cho nghẹn lại, không biết nên nói cái gì: "Nếu không thì tôi đền cho cô một cái mạng?"
Lần này đến lượt Lâm Yên Yên ị chặn họng, vốn định nhân cơ hội kiếm thêm ít tiền, không ngờ rằng Đồng Tuệ Lâm không đi theo lẽ thường.
"6 triệu thì 6 triệu!" Cô ta nói thầm một câu: "Cô đừng hòng đổi ý, tôi nhớ kỹ rồi đấy!"
Đồng Tuệ Lâm không để ý đến cô ta nữa.
Ngay lúc này, một y tá đẩy xe thuốc vào phòng.
"Nơi này là phòng bệnh, không cho phép lớn tiếng ồn ào!" Y tá quát Lâm Yên Yên một tiếng.
Lâm Yên Yên thấy y tá không phải người dễ chọc, chỉ có thể liếc nhìn cô ấy một cái.
"Tôi còn không thèm ở chỗ này đâu! Toàn là mùi thuốc, khó ngửi muốn chết!" Nói xong, cô ta lập tức đi ra ngoài.
Y tá nhìn Đồng Tuệ Lâm, sau đó sờ sờ trán cô.
"Ừ, đỡ sốt rồi, hiện tại có cảm giác gì không?" Đồng Tuệ Lâm chậm rãi mở mắt: "Chỉ cảm thấy không có sức lực gì thôi."
"Cái này là bình thường, sau khi hết sốt đều như vậy cả, chờ cô ăn gì đó sẽ tốt hơn, tôi đổi thuốc cho cô trước."
Y tá đổi một bình truyền nước khác: "Đây là bình cuối cùng, truyền xong thì cô được giải thoát rồi."
"Cảm ơn."
"Đừng khách sáo." Y tá nhìn hộp giữ nhiệt: "Cô có muốn ăn gì không? Tôi nâng cô dậy nhé."
Nói xong, y tá nâng Đồng Tuệ Lâm dậy, lại đặt một cái gối đầu vào sau lưng cô, sau đó để bàn ăn nhỏ lên, lấy đồ ăn trong hôp giữ nhiệt ra, đặt đến trước mặt Đồng Tuệ Lâm.
Một tay Đồng Tuệ Lâm phải cắm ống truyền dịch, một tay còn lại vẫn cử động được.
Y tá ngồi ở ghế bên giường: "Người giúp việc kia sao lại kiêu ngạo như vậy, chỉ từng gặp chủ nhà quát tháo giúp việc chứ chưa từng thấy giúp việc dám to tiếng với chủ nhà như thế! Tôi sớm nhìn cô ta không vừa mắt! Cô ở nhà chắc cũng hay bị cô ta bắt nạt lắm."
Y tá lòng đầy căm phẫn nói.
Đồng Tuệ Lâm mỉm cười: "Cô ta cũng là người làm công, tôi không thích chấp nhặt với cô ta."
"Vậy cô cũng không thể để cô ta bắt nạt mình như thế được!"
Y tá nhìn Đồng Tuệ Lâm, một tay chống lên giường rồi đỡ lấy khuôn mặt: "Chồng của cô đối xử với cô thật tốt."
Đồng Tuệ Lân vừa mới múc một thìa cháo, chỉ vừa nuốt xuống cổ, nghe thấy y tá nói vậy, cô hoàn toàn ngây người: "Chồng tôi?"
"Đúng vậy!" Y tá nhìn Đồng Tuệ Lâm với ánh mắt cực kỳ hâm mộ: "Nếu tôi có người chồng như vậy thì tốt rồi."
"Cô là nói chồng tôi sao?" Đồng Tuệ Lâm hoài nghi mình nghe lầm, nhưng rõ ràng cô đã nói đến hai lần!