"Nhưng không phải bệnh tim bẩm sinh vẫn có thể chữa được sao? Nếu đã phát hiện sớm như vậy, tại sao..."
Âu Tử Duy không nghĩ ra, cho dù anh không hiểu nhiều về phương diện y học, nhưng vẫn mơ hồ biết được loại bệnh này có thể chữa trị thông qua phẫu thuật, tối thiểu có thể kéo dài mạng sống. Nếu phát hiện được sớm, tình hình tương đối nhẹ, thậm chí còn không có ảnh hưởng gì.
Đồng Tuệ Lâm dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên mặt chẳng hề hơi dịu dàng nào.
"Thật ra nó không nên tới thế giới này." Đồng Tuệ Lâm cười gượng, cướp lấy chai rượu trong tay Âu Tử Duy, lại uống một ngụm.
Nghe nói thế, Âu Tử Duy hình như hơi xúc động, anh khẽ cười khổ: “Nào có gì mà nên hay không chứ."
Bản thân anh không phải cũng là người không nên tới trên thế giới này sao?
Nghĩ vậy, anh bất giác thấy đồng cảm với Đồng Tuệ Tĩnh.
Bọn họ đều là người không nên tới thế giới này.
"Mẹ tôi là một cô nhi. Sau khi bà lấy ba tôi, ba tôi là tất cả đối với bà. Ban đầu mọi chuyện vốn rất tốt, nhưng sau khi kết hôn thì tất cả đều thay đổi, nhất là sau khi sinh ra tôi."
Âu Tử Duy lẳng lặng nghe, không ngắt lời Đồng Tuệ Lâm.
"Nhà họ Đông chúng tôi có truyền thống đặc biệt, đều muốn con trai tới kế thừa sản nghiệp của gia đình. Nhưng mẹ tôi lại sinh ra tôi, bị người trong nhà xa lánh. Ngay cả ba tôi cũng lãnh nhạt với bà hơn rất nhiều, nhưng mẹ tôi vẫn yêu ba tôi."
Đồng Tuệ Lâm lại cười gượng: “Bà liều mạng muốn bồi dưỡng cơ thể để sinh ra con trai cho ba tôi, cho dù biết ba tôi có người phụ nữ bên ngoài, người phụ nữ kia sinh cho ông ấy một long phượng thai, bà cũng không có một câu oán hận nào, chỉ muốn sinh con trai cho ba tôi."
"..."
"Mẹ tôi cuối cùng cũng mang thai, quá trình mang thai rất vất vả. Tuệ Tĩnh bị sinh non. Sau khi sinh ra Tuệ Tĩnh, mẹ tôi chống đỡ được nửa tháng thì không còn nữa. Cũng có lẽ vì sức khỏe của mẹ tôi không tốt, làm cơ thể của Tuệ Tĩnh cũng không tốt theo. Trong ấn tượng của tôi, Tuệ Tĩnh vẫn luôn bị ốm, nhỏ hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác."
"Nhưng, sau khi mẹ tôi qua đời, ba tôi đón luôn người phụ nữ mà ông ta nuô ở ngoài về nhà, cùng với cả đôi long phượng thai của ông ta nữa. Ông ta cơ bản không để ý tới tôi và em trai tôi. Bệnh của Tuệ Tĩnh vẫn kéo dài, mãi đến một lần Tuệ Tĩnh khó thở ngất đi, lúc này mới được đưa tới bệnh viện."
Nhớ lại chuyện trước kia, Đồng Tuệ Lâm luôn cảm thấy đó là một cơn ác mộng.
"Bác sĩ nói đứa nhỏ này có bệnh tim bẩm sinh, đã bỏ lỡ thời kỳ phẫu thuật tốt nhất, tốt nhất nên phẫu thuật luôn. Khi đó việc kinh doanh của xưởng rượu nhà tôi cũng không tệ lắm, vẫn có thể lấy ra được chút tiền đó. Nhưng ba tôi và mẹ kế của tôi kiên quyết không để cho Tuệ Tĩnh làm phẫu thuật."
Âu Tử Duy vừa mới định chửi tục một câu, nhìn thấy nước mắt của Đồng Tuệ Lâm, trong lòng chợt đau thắt lại, cũng không nói gì nữa.
"Mùa đông khắc nghiệt, tôi quỳ trên mặt đất suốt một ngày một đêm, cuối cùng ba tôi mới chịu đồng ý. Khi tới bệnh viện, bác sĩ nói cho ông ta biết tiền giải phẫu đại khái là ba trăm triệu."
Ba trăm triệu vào mấy chục năm trước không giống như ba trăm triệu bây giờ.
"Ba tôi vừa nghe nói là ba trăm triệu thì chùn bước. Ông ta tiếc tiền, hơn nữa ông ta còn có một đứa con trai. Mẹ kế của tôi biết phải tốn ba trăm triệu lại càng kiên quyết phản đối, mặc cho tôi khuyên can thế nào, bọn họ đều không đồng ý làm phẫu thuật cho Tuệ Tĩnh, chỉ bằng lòng dùng thuốc duy trì, được tới lúc nào hay lúc đó."
Đồng Tuệ Lâm cắn môi, cô cắn rất mạnh làm rịn ra tơ máu.
"Sau đó, tôi lại dẫn Tuệ Tĩnh tới bệnh viện. Bác sĩ nói, vẫn không nên làm phẫu thuật nữa. Thời kỳ làm phẫu thuật tốt nhất đã qua, nếu cố làm phẫu thuật thì rất có thể sẽ chết ở trên bàn mổ. Bác sĩ còn nói, Tuệ Tĩnh sẽ sống không quá mười bảy tuổi."
Khi Đồng Tuệ Lâm nói đến đây, lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Cô hận, đúng vậy, cô hận.
Cậu ấy là thằng bé tốt như vậy, từ nhỏ đã rất ngoan, không tranh không đoạt, luôn yên tĩnh, hiểu chuyện, luôn suy nghĩ cho người chị như cô.
Nhưng vì sao số phận lại bất công với cậu ấy như thế chứ?
Từ trước đến nay Âu Tử Duy chưa từng nghe qua chuyện như vậy, bởi vì anh có thân phận đặc biệt nên rất ít khi tiếp xúc được những chuyện này.
Vào lúc anh ta chìm đắm trong chuyện này, bỗng nhiên cảm giác được có người nắm lấy tay mình.
Anh ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe của Đồng Tuệ Lâm.
Không biết là vì khóc quá nhiều hay rượu này thật sự quá mạnh, mắt cô rất đỏ.
Vẻ mặt cô cũng đầy căm hận.
"Tôi cầu xin anh một chuyện."
"Cô nói đi."
"Anh hãy tiếp tục giả làm chồng tôi, để Tuệ Tĩnh biết chồng tôi rất thương tôi, rất yêu tôi, sẽ cho tôi một một gia đình ấm áp." Đồng Tuệ Lâm chớp chớp mắt, nước mắt theo khóe mắt của cô lại chậm rãi chảy xuống.
Bởi vì mắt cô đỏ hoe, Âu Tử Duy nhất thời cảm thấy như nước mắt kia cũng là màu đỏ vậy.
Anh hiểu rõ, cô chỉ muốn cho cậu ấy yên tâm ra đi thôi.
"Nhưng cô là người đã có chồng rồi."
Nhắc tới chồng mình, Đồng Tuệ Lâm cười lạnh đầy bi thương: “Anh ta à? Ha ha..."
"Sao vậy?" Âu Tử Duy không biết cô có gì bất mãn với người "chồng" như mình.
"Đối với chồng tôi, tôi thậm chí còn chẳng bằng một con búp bê bơm hơi." Đồng Tuệ Lâm cười lạnh: “Nói ra không sợ anh chê cười chứ, chúng tôi kết hôn đã một năm, tôi thậm chí còn chẳng biết anh ta là ai. Sau khi anh ta trở về, chúng tôi từng ngủ với nhau nhiều lần, nhưng tôi vẫn không biết anh ta là ai, thậm chí anh ta còn chưa từng để cho tôi nhìn thấy mặt."
Âu Tử Duy hơi bối rối. Người bây giờ đang ở trước mắt cô chính là chồng cô dấy!
"Anh biết không? Mỗi lần anh ta trở về đều bảo cô bảo mẫu nhỏ trong nhà ngắt cầu dao điện. Trong phòng hoàn toàn tối đen, anh ta lại ngủ với tôi như vậy đấy! Anh ta chỉ xem tôi làm thành một đối tượng để thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© mà thôi. Bây giờ tôi chỉ có một chờ mong đối với anh ta, đó là hi vọng anh ta có thể làm cho tôi mang thai mà thôi."
Đồng Tuệ Lâm nhìn Âu Tử Duy: “Anh giúp tôi lần này đi."
Tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Bàn tay của cô nhỏ như vậy, phủ lên bàn tay lớn của Âu Tử Duy, nắm thật chặt lấy tay anh.
Âu Tử Duy rất muốn nói, tôi giúp cô cũng được, nhưng cô phải ngủ với tôi đã.
Sở dĩ anh đóng giả ở bên cạnh cô, lại không phải là muốn thăm dò xem cô rốt cuộc có thể nɠɵạı ŧìиɧ hay không à?
Có lẽ nhìn đôi mắt hoe đỏ của cô, câu nói kia nghẹn lại trong họng anh, khiến anh không nói nên lời.
Nếu nói như thế, có phải là quá đáng không?
Đồng Tuệ Lâm thấy Âu Tử Duy mãi không trả lời, hy vọng vừa cháy lên đã dần tan vỡ.
"Thôi đi, tôi vốn không nên gửi gắm hi vọng ở trên thân của người khác."
"Tôi đâu nói sẽ không giúp cô."
Đồng Tuệ Lâm lập tức ngẩng đầu lên: “Vậy anh quyết định giúp tôi à?"
Trong mắt cô lại cháy lên hi vọng. Cô rất hi vọng em trai của mình có thể bình thản ra đi. Cậu ấy đã phải chịu quá nhiều cực khổ trên thế giới này rồi.
Cô không hy vọng lúc em trai của mình rời khỏi thế giới này, lại vẫn phải đầy lo lắng.
"Ừ, nhưng… tôi có điều kiện." Âu Tử Duy hé miệng cười.
Vẻ mặt Đồng Tuệ Lâm lạnh dần.
Cô biết Âu Tử Duy là một trai bao, người như bọn họ đều rất máu lạnh, cô thậm chí đoán được Âu Tử Duy muốn đưa ra điều kiện gì.
"Điều kiện gì?"