Quán bar Thất Nguyệt Hoa
Mười một giờ đêm, quán bar Thất Nguyệt Hoa càng ồn ào, náo nhiệt hơn các quán bar khác.
Cả quán bar là tòa nhà lớn với hình bầu dục, vừa bước vào cửa đã có thể nhìn thấy sàn nhảy tràn ngập ánh đèn với đủ mọi màu sắc. Ngay phía trước là một sân khấu, bình thường có dàn nhạc trình diễn ở đây. Cũng có thể thường xuyên nhìn thấy màn trình diễn đặc sắc của cô gái múa cột ở ngay chính giữa sàn nhảy.
Điểm tương đối đặc biệt chính là phòng bao của quán bar được quay quanh một vòng ở đại sảnh tầng một. Tất cả các phòng bao đều lắp kính trong suốt, có thể đứng ở trước cửa sổ quan sát màn trình diễn bất cứ lúc nào, không muốn xem còn có thể trực tiếp kéo rèm chắn sáng xuống, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Âu Tử Duy và Quyền Nam lại đang ở trước quầy bar của đại sảnh tầng một. Quyền Nam hút sáo với cô gái múa cột trong sàn nhảy.
Một người phục vụ đi tới, anh ta lập tức búng ngón tay: “Tặng giúp tôi một bó hoa."
Âu Tử Duy nằm ghé mặt trước quầy bar, móc điện thoại di động ra. Trên màn hình điện thoại di động là bảng tin của Đồng Tuệ Lâm.
Tổng cộng lại bốn tấm ảnh, anh ta xem qua xem lại rất nhiều lần rồi.
"Lại không biết gửi ảnh selfie sao?" Âu Tử Duy nghi ngờ, thì thầm nói nhỏ một câu.
Khi anh đang ngây người nhìn, một bàn tay bỗng nhiên thò qua, cướp lấy điện thoại di động của anh.
"Nhìn gì mà mê mẩn thế? Thậm chí cậu còn chẳng thèm nhìn người đẹp nữa!" Quyền Nam liếc mắt nhìn anh rồi nhìn về phía điện thoại di động của anh.
Đó là bức ảnh chụp căn phòng, Quyền Nam khoác một cánh tay lên trên vai của Âu Tử Duy: “Tôi nói này người anh em, trong căn phòng đó có gì thế?"
Quyền Nam nhấn vào bức ảnh được phóng to, lúc này mới phát hiện, hóa ra là gửi trong bảng tin của Đồng Tuệ Lâm.
"Trả lại cho tôi!" Âu Tử Duy cướp điện thoại về.
Quyền Nam liếʍ môi, cười nham hiểm: “Muốn phụ nữ à?"
"Lăn!" Âu Tử Duy cầm lấy cái cốc rượu uống một hợp.
"Không phải cậu nói người phụ nữ của cậu đóng vai một nữ số 3 sao? Còn là phim do cậu đầu tư chín mươi tỷ để tranh thủ giúp cô ấy nữa."
"Tôi không tranh thủ giúp cô ấy, chẳng qua là lúc đó cô ấy đến muộn, tôi bảo đạo diễn cho cô ấy một cơ hội mà thôi." Âu Tử Duy vội vàng giải thích rõ.
Quyền Nam bĩu môi, rõ ràng có ý không hề tin những lời quỷ quái này.
"Nhưng chỗ ở vai nữ số 3 này của cô ấy cũng quá giản dị đi? Còn một phòng hai người ở nữa! Chà chà chà, vừa nhìn là biết bị người ta bắt nạt rồi."
Âu Tử Duy lập tức lấy điện thoại di động, mở lại bức ảnh, phát hiện đúng là vậy thật!
Bên trong tự nhiên có hai cái giường, chỉ là không nhìn kỹ sẽ không chú ý tới thôi!
Quyền Nam ôm vai của Âu Tử Duy: “Người anh em, tôi nói với cậu này, trong đoàn làm phim thu xếp khách sạn cũng rất thú vị đấy. Thứ nhất là phải xem cảnh quay, thứ hai là phải xem danh tiếng, thứ ba là xem chỗ dựa vững chắc. Vai diễn này của người phụ nữ nhà cậy cũng không tính là ít cảnh quay, theo lý thuyết tối thiểu cũng được ở một mình mới phải."
Hai người đang nói, phía sau bỗng nhiên truyền đến mấy giọng nói phách lối.
"Cô gái nhỏ qua uống với gai mấy cốc đi! Ha ha ha…" Sợ rằng ở thành phố Z này cũng không tìm ra mấy người kiêu ngạo phách lối như vậy đâu.
Đi chính giữa phía trước là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng để mở mấy cái cúc áo, da thịt lộ ra trông rất cám dỗ.
Gương mặt trắng trẻo mịn màng, đôi mắt hoa đào long lanh linh hoạt, phát ra hào quang sáng ngời. Trên mặt mày có thứ gì đó khó có thể nói rõ. Khi anh ta nheo mắt lại, làm người ta cảm giác như có luồng khí lạnh ép tới.
Thượng Quan Đằng, được người ta gọi là cậu cả của thành phố Z. Anh ta chính là khách quen ở đây, thường xuyên dẫn theo mấy cậu chủ con nhà giàu đó của thành phố Z tới đây. Gần như mọi người ở đây đều nhận ra anh ta.
Âu Tử Duy xoay mặt đi, khẽ nhíu mày: “Chúng ta về phòng bao thôi."
Quyền Nam cũng không nói gì, hai người đi thẳng lên cầu thang, trở lại trong phòng của bọn họ.
Quyền Nam dùng cùi chỏ chọc Âu Tử Duy: “Tôi nói này, cậu cứ tránh anh ta mãi làm gì?"
"Phiền." Trong miệng Âu Tử Duy thốt ra một từ.
"Anh ta đã đi tìm tôi nhiều lần, muốn tôi giới thiệu cho các người làm quen với nhau, tôi đều từ chối hộ cậu đấy. Cậu tính cảm ơn tôi thế nào đây?"
Âu Tử Duy liếc nhìn Quyền Nam, ánh mắt kia như đang nói: Lẽ nào đây không phải là chuyện cậu nên làm à?
"Hừ! Thằng nhóc nhà cậu!" Quyền Nam và Âu Tử Duy làm bạn với nhau đã gần mười năm, bọn họ đều hiểu tính tình của nhau thế nào.
Hai người uống rượu trong phòng một lúc, Quyền Nam thấy thật sự chán ngắt.
"Tôi nói này, cậu bảo tôi ra ngoài lại không cho tôi tìm em gái chơi cùng, cậu muốn tôi buồn chán tới chết à!" Quyền Nam đặt chai rượu đến trên bàn: “Không được, tôi phải đi tìm mấy em gái!"
Âu Tử Duy không để ý đến anh ta.
Quyền Nam lập tức sán lại gần, vỗ nhẹ vào gáy Âu Tử Duy: “Sở dĩ tâm trạng của cậu không tốt cũng là vì muốn phụ nữ thôi. Tôi sẽ lập tức tìm một người xinh đẹp ngoan ngoãn tới an ủi cơ thể trống trải của cậu nhé!"
Quyền Nam nói xong, đã ra khỏi phòng.
Vừa tới đại sảnh, Quyền Nam lập tức đi tán gái.
Hôm nay Đồng Tuệ Lâm kết thúc công việc tương đối muộn, còn phải bắt xe đi tới đây mất hơn một tiếng. Lúc đến quán bar Thất Nguyệt Hoa thì đã hơn mười giờ, bị người chịu trách nhiệm quản lý phòng ban chửi một trận.
Cô nhanh chóng thay quần áo của Tô Chỉ Nhược.
Quán bar Thất Nguyệt Hoa là một quán bar rất đặc biệt, ở đây có rất nhiều chỗ đặc biệt này nhưng nhân viên phục vụ chính là một đặc sắc lớn.
Nhân viên phục vụ ở đây đều là mặc trang phục hầu gái có hình anime, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ đặc sắc khác nhau, mặt nạ chỉ che khuất vị trí từ mũi trở lên.
Nhưng cho dù đều là trang phục hầu nữ thì cũng chia ra làm ba bảy loại hầu nữ khác nhau. Khi Đồng Tuệ Lâm mặc trang phục hầu nữ với hai màu đen trắng đan xen, cầm khay rượu bắt đầu chính thức làm việc, cô phát hiện có trang phụ hầu nữ là hai màu đỏ và đen phối hợp, còn có loại là màu đen và màu xanh lam phối hợp.
Đêm qua, Tô Chỉ Nhược thật ra đã nói cho cô biết vài chuyện cần chú ý và các loại quy định ở đây.
Trang phục màu đỏ và đen phối hợp rõ ràng càng hở bạo hơn, đó là những người có thể dắt ra ngoài qua đêm. Mà hầu nữ mặc trang phục màu đen và màu xanh lam phối hợp cho dù có lộ nhưng không quá đáng lắm, là loại có thể vào phòng bao nhưng không thể dẫn ra ngoài qua đêm.
Mà cô mặc trang phục hầu nữ kết hợp hai màu đen trắng này chỉ đơn thuần là bán rượu và phục vụ. Khách ở đây đều biết trang phục đen trắng phối hợp chỉ là nhân viên phục vụ đơn giản mà thôi.
Có quy định về quần áo, tảng đá đè nặng trong lòng Đồng Tuệ Lâm cuối cùng cũng rơi xuống.
Hôm nay rất đông khách, rượu trong khay của cô đã hết nhiều lần, nghĩ tới tối hôm nay có thể nhận được không ít tiền, Đồng Tuệ Lâm càng nhiệt tình hơn.
Thượng Quan Đằng và mấy người bạn xấu lại ngồi ở trong phòng bao, một người trong đó tên là Lâm Khải vội vàng trở về: “Anh Đằng! Anh đoán xem, em mới nhìn thấy ai!"
Thượng Quan Đằng bắt chéo hai chân, dựa người vào trên sofa da màu đỏ, khẽ nhấp một hớp rượu: “Ai?"
"Quyền Nam! Cậu Quyền!"
Thượng Quan Đằng híp mắt lại: “Cậu Quyền à? Vậy nói cách khác, Tổng Giám đốc Âu này cũng ở đây sao?"
"Em không nhìn thấy. Hơn nữa, cho dù là có thấy, em cũng không nhận ra. Âu Tử Duy này rất thần bí, đã giàu đến mức chảy mỡ, chưa từng lộ mặt trên báo chí hay đài truyền hình gì đó! Chắc hẳn cũng chỉ có Quyền Nam nhận ra anh ta."
Lâm Khải dịch sát vào bên cạnh Thượng Quan Đằng: “Anh Đằng, em vừa nghe thằng nhóc Quyền Nam kia khắp nơi dụ dỗ phụ nữ, còn nói là tìm cho bạn. Chúng ta có nên nhân cơ hội này..."
Lâm Khải nói xong lại bắt đầu lộ ra vẻ mặt cười gian.
Thượng Quan Đằng cười đầy vẻ xấu xa: “Vậy còn không đi?!"