Theo một tiếng "A.." vang lên, cô nghe thấy tiếng cánh cửa phía sau "Rầm" một tiếng bị đóng lại!
Đồng Tuệ Lâm trực tiếp bị đẩy ngã trên mặt đất, tới mức trong miệng đầy đất!
Đợi lúc cô đứng lên quay ra tới cửa, thì không thể nào mở được cửa ra nữa!
Cô đập mạnh lên cửa vài lần, gọi to mấy tiếng "Cứu tôi với", nhưng chỉ nghe thấy tiếng của mình vọng lại!
Lúc cô đi theo người gọi là nhân viên công tác kia tới đây đã cảm thấy nơi này quá khuất, lúc đầu còn có thể trông thấy một vài người, nhưng càng về sau, ngay cả người cũng không nhìn thấy nữa.
Có lẽ đã bị người ta bày mưu hãm hại rồi.
Người hãm hại cô đã tính toán rất kỹ, nơi này sẽ không có người tới, cho nên mới đưa cô đến nơi này.
Đồng Tuệ Lâm xoay người lại, xem xét nơi này một vòng, chỗ này tối đen như mực, chỉ có một cái giống như là lỗ thông hơi là có ánh sáng.
Cô mở đèn pin trên điện thoại di động lên, lúc này mới phát hiện ra hình như đây là một phòng họp, chỉ có điều bây giờ không có cuộc hợp nên cũng không có ai đến đây.
Cô đi một vòng xung quanh, phát hiện ở đây có hai cái cửa, một cái là cửa cô vừa đi vào còn một cái là cửa sau, nhưng cửa sau cũng đã bị khóa lại.
Bây giờ phải làm thế nào?
Lúc này Đồng Tuệ Lâm mới phát hiện điện thoại di động của mình không có tín hiệu!
Đúng vậy, nơi này là tầng hầm ở dưới mặt đất, trừ khi lắp bộ tăng cường tín hiệu nếu không chắc chắn sẽ không có tín hiệu!
"Mẹ nó chứ!" Đồng Tuệ Lâm không nhịn được chửi một câu.
Đã sớm biết trong giới này cực kỳ phức tạp nhưng không ngờ cô mới bước vào được một chân mà đã bị người tính kế!
Bây giờ không thể ra được nên cô chỉ có thể gọi điện thoại xin giúp đỡ, nhưng điện thoại lại không có tín hiệu.
Cô cầm điện thoại lò dò đi từng bước trong phòng, bỗng nhiên dừng bước lại, ở chỗ này có một vạch sóng nhưng rất yếu.
Đồng Tuệ Lâm ngẩng đầu lên nhìn một chút, phát hiện đó là ở bên dưới lỗ thông hơi.
Vừa định gọi điện thoại, vạch sóng yếu ớt kia cũng không còn nữa!
Sóng cũng rất chập chờn, lúc có lúc không.
Đồng Tuệ Lâm ngẩng đầu lên nhìn lỗ thông hơi này một chút, xem ra chỉ khi cô leo lên phía trên thì sóng điện thoại mới có thể mạnh hơn được.
Cô kéo một cái ghế ra bước lên trên trèo lên lỗ thông hơi kia, nơi này thực sự quá nhỏ, cô ngồi ở chỗ đó vẫn phải cúi đầu xuống thật thấp, nếu không phải cơ thể cô khá déo dai thì thật đúng là không đứng vững nổi.
Nhưng cô trèo lên được rồi mới nghĩ tới, bây giờ mình nên gọi điện thoại cho ai đây?
113 sao?
Phải nói thế nào?
Nói mình bị người ta hãm hại nhốt ở trong phòng họp dưới tầng hầm à? Có lẽ còn bị nói là người điên?
Nhưng cô không tìm được ai trong danh bạ điện thoại để gọi tới cứu mình cả, mặc dù cô có chồng nhưng ngay cả mặt mũi của chồng mình thế nào cô cũng chưa từng nhìn thấy chứ đừng nói đến là có số điện thoại.
Đồng Tuệ Lâm mở nhật ký cuộc gọi trên điện thoại di động của mình ra, hai người gọi tới cho mình gần nhất là Đồng Tuệ Tĩnh và một người là…
Người đàn ông ngày đó!
Nghĩ đến người đàn ông kia, tim Đồng Tuệ Lâm không khỏi đập nhanh hơn.
Có nên gọi cho anh ta không?
Liệu anh ta có đến không?
Ngón tay của cô đặt ở trên số điện thoại di động không được lưu tên kia, bỗng nhiên tay trượt đi, ngón tay ấn lên số điện thoại kia!
Đồng Tuệ Lâm không để ý tới điện thoại nữa, cô đổi một tư thế khác, duy trì lâu một tư thế quá mệt mỏi.
Ngay lúc này, điện thoại được kết nối.
"Alo…" Mặc dù mới chỉ gặp hai lần, nhưng Đồng Tuệ Lâm lại rất quen thuộc với giọng nói này.
"Alo, tôi... Tôi bị nhốt rồi, anh có thể tới cứu tôi không?"
"Cái gì? Bây giờ cô đang ở đâu? Tín hiệu ở chỗ cô không tốt lắm, cô đi sang chỗ khác đi, rất khó nghe!"
"Đây đã là chỗ có tín hiệu tốt nhất mà tôi tìm được rồi." Đồng Tuệ Lâm đem vị trí của mình nói cho người đàn ông kia qua điện thoại, vừa nói xong, điện thoại cúp máy.
Không biết là người đàn ông kia dập máy, hay là điện thoại bị mất tín hiệu nên mất kết nối.
Cũng không biết anh ta có nghe được địa chỉ mà cô nói hay không, càng không biết anh ta có tới hay không.
Đồng Tuệ Lâm thực sự không chịu nổi, cô lại trèo xuống khỏi chỗ kia, vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn, hoặc là tìm xem còn có chỗ nào đi ra được hay không.
Khoảng một tiếng sau, Đồng Tuệ Lâm đã thử hết mọi cách thậm chí còn định trèo ra từ lỗ thông hơi kia, thế nhưng không thể làm được.
Nơi này vừa buồn chán vừa nóng, giày vò như thế khiến thể lực của Đồng Tuệ Lâm cũng đã hao phí khá nhiều, cô ngồi trên ghế, mồ hôi đầm đìa, thở phì phò từng ngụm.
Nếu như mãi mà không có ai phát hiện ra cô bị nhốt ở đây, thì cô có bị chết ngạt ở đây không?
Bởi vì bây giờ cô đã cảm thấy hơi khó thở rồi.
"Đồng Tuệ Lâm…" Một giọng nói vang lên bên ngoài cửa.
Đồng Tuệ Lâm lập tức lết người ra ngoài cửa: "Tôi ở đây..."
"Chính là chỗ này, mở cửa ra đi." Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của người đàn ông kia.
Cửa được mở ra rất nhanh, ánh sáng từ đèn pin cầm tay chiếu vào, Đồng Tuệ Lâm lập tức nhắm mắt lại nghiêng đầu sang một bên.
Ở một nơi tối đen như mực thế này quá lâu nên cô chưa kịp thích ứng với ánh sáng mạnh như vậy.
"Không sao rồi." Âu Tử Duy khoát tay với nhân viên công tác vừa mở cửa, nhân viên công tác lập tức rời đi.
Anh quay đầu lại nhìn Đồng Tuệ Lâm: "Này, có thể đi ra được chưa! Ở trong đó chưa đủ à!"
Đồng Tuệ Lâm bước đi ra, vừa ra tới cửa hai chân mềm nhũn suýt thì ngã xuống, may là Âu Tử Duy nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô.
"Sao vậy? Cô định giả vờ à?"
"Choáng đầu." Đồng Tuệ Lâm nhắm mắt lại, giọng nói yếu ớt.
Âu Tử Duy trực tiếp ôm Đồng Tuệ Lâm vào trong ngực: "Ở đây quá khó chịu, ra ngoài tìm một chỗ ngồi một lát đi."
Đồng Tuệ Lâm hít sâu vài hơi, thoát ra khỏi vòng tay của Âu Tử Duy, giương mắt nhìn anh một cái: "Được."
Âu Tử Duy dẫn Đồng Tuệ Lâm rẽ bảy tám lầm mới tìm được một chỗ có ghế ngồi nghỉ ngơi một chút.
Bỗng nhiên, Đồng Tuệ Lâm vỗ một cái lên bắp đùi của mình: "Nguy rồi!"
"Cô giật mình như vậy là bị sao thế?" Âu Tử Duy nhăn mày lại.
"Hôm nay tôi tới đây để thử vai, bây giờ tôi phải đi ngay mới kịp!" Đồng Tuệ Lâm lập tức đứng lên, vội vàng chạy về phía căn phòng thử vai lúc trước.
Lúc đến căn phòng kia thì không còn có ai ở đó nữa, chỉ có một nhân viên đang quét dọn vệ sinh.
"Xin cho hỏi một chút, thử vai nữ số ba hôm nay đã kết thúc rồi à?"
"Kết thúc rồi, sao bây giờ cô mới đến?" Nhân viên công tác hững hờ hỏi một câu, đầu năm nay người ta còn tranh giành nhau để được nổi tiếng, không ngờ còn có người đến muộn!
Đồng Tuệ Lâm lập tức chạy tới căn phòng ở bên cạnh, căn phòng kia mới thật sự là căn phòng dùng để thử vai.
Trong tay hai phó đạo diễn mỗi người cầm một xấp tư liệu, vừa sửa sang lại vừa nói chuyện với nhau.
"Đạo diễn, tôi còn chưa được thử vai!"
Hai phó đạo diễn đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cô, một người trong đó hơi mất kiên nhẫn: "Cô gái, trong công việc quan trọng nhất chính là hiểu quy tắc, mà quy tắc cơ bản nhất là đúng giờ cô còn không làm được thì còn làm được việc gì nữa, để lần sau đi."
"Đúng vậy, kết thục được nửa tiếng rồi." Một đạo diễn khác cũng phụ hoạ theo.