Tách tách.
Tiếng truyền dịch vang lên trong phòng bệnh. Mùi thuốc sát trùng xộc vào khứu giác. Ngón tay khẽ động đậy. Mi mắt giần giật. Vừa hé mắt nhìn đã vội nhắm tịt lại vì chưa quen tiếp xúc với ánh sáng.
Linh Nhi cựa mình. Nhìn quanh. Cô bắt gặp hình ảnh mình đang ngơ ngác trong đôi mắt nâu sẫm hun hút của một người con trai xa lạ. Duy chỉ có mùi nước hoa là rất đỗi thân quen.
- Nhi con! Mẹ đây! Đừng sợ! Không sao rồi!
Giọng nói thảng thốt. Một bàn tay gấp gáp vuốt nhẹ tóc cô. Thì ra là mẹ. Chỉ có mẹ mới luôn quan trọng hoá mọi vấn đề, lúc nào cũng lo Nhi bị đau chỗ này, không thoải mái chỗ kia như vậy. Nhưng có chuyện gì thế này? Sao cô lại thấy toàn thân mỏi rã rời, đầu óc choáng váng, cánh tay chi chít dây dợ nối với bao nhiêu thứ chất lỏng được truyền thẳng vào máu? Đang định mở miệng định hỏi mẹ thì có tiếng bước chân đến gần. Là bác sĩ và bố. Người đàn ông trung niên khoác áo blouse hiền từ hỏi cô:
- Cháu tỉnh rồi à. Trong người có thấy không ổn chỗ nào không?
- Chỉ hơi choáng một chút thôi ạ.
- Thế thì tốt rồi. Đó là hiện tượng bình thường sau chấn thương, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là được. Nhưng não bộ bị chấn động nên cũng chưa nói trước được sau này có để lại di chứng không. Tốt nhất vẫn nên nằm viện theo dõi vài ngày _ bác sĩ vừa nói vừa kiểm tra lại dịch truyền, rút ống nghe từ túi áo.
Linh Nhi quay sang thắc mắc với mẹ:
- Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Nhi lại bị thế này? Còn kia là ai hả mẹ?
Cô liếc mắt về phía người con trai vẫn ngồi bất động trên chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh. Anh ta đột nhiên nheo mắt nhìn cô một cách dò xét ra chiều khó hiểu. Bà Mỹ Cầm vội vã hỏi lại:
- Con không nhớ gì sao? Thật sự không biết cậu ta là ai sao?
- Con không nhớ gì hết. Sao tự nhiên con phải nằm đây với một mớ bùng nhùng rắc rối này? Còn anh ta nữa! Sao cứ dùng ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn con như sinh vật lạ?!
Trần Thiện Đạo, người cha nóng tính, nghiêm khắc và rất gia trưởng của Linh Nhi tiến đến thô bạo kéo tay cậu trai lạ mặt cùng bác sĩ bước ra ngoài. Khi cánh cửa trắng vô tri của phòng bệnh đóng sập lại Linh Nhi vẫn thấy quẩn quanh mùi nước hoa đặc biệt.
Bà Mỹ Cầm vội trấn an cô con gái:
- Bố đi lấy kết quả chụp phim cho con. Lát sẽ quay lại ngay.
Sử dụng chất giọng bình thản và tốc độ nhanh, bà cố làm như không có chuyện gì nhưng ánh mắt lại dấy lên sự bối rối khó hiểu. Dù vô cùng thắc mắc nhưng mọi người trong gia đình Linh Nhi có một cam kết ngầm về sự im lặng khi bố nổi giận. Nên cô đành ngậm chặt miệng cho đến khi bố quay lại sẽ cố gắng vòi vĩnh cho ra sự thật. Bởi Trần Thiện Đạo tuy là người đàn ông mang nặng tư tưởng phong kiến, dễ nóng nảy nhưng chỉ cần cô con gái độc nhất nũng nịu chút thôi là bao nhiêu chuyện cơ mật đều đem kể bằng sạch.
Cầm cốc sữa ấm thơm ngào ngạt trên tay ngoáy loạn xạ, Linh Nhi phụng phịu đòi mẹ mua trà sữa. Bà Tuệ Trân nghiêm mặt:
- Từ nay, không được uống trà sữa gì đó nữa! Con không thấy người ta vẫn khuyến cáo rằng nó có hại lắm sao!
Linh Nhi chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã bật mở. Cha cô đem theo khuôn mặt sa sầm tỏ rõ sự bực bội nhưng lại có phần bất lực bước vào. Người con trai lạ mặt theo sau, cái nhếch mép cao ngạo thường trực trên khuôn miệng rộng.
Vành môi lạnh lẽo cứng đờ ấn xuống trán cô. Giọng nói không chút cảm xúc:
- Em bị tai nạn xe. Sức khoẻ không ảnh hưởng nhiều nhưng đã mất đi một phần kí ức. Sau này, có thể…sẽ nhớ lại. Còn anh là Duy Phong, bạn trai của em!
Linh Nhi tròn mắt.
Mùi nước hoa phảng phất trong không gian.
“Mẹ mua cho em heo đất. Mẹ mua cho em heo đất í a í a”. Chuông điện thoại réo vang kèm theo từng đợt rung tung giường. Linh Nhi với tay xuống gối, bắt máy bằng giọng ngái ngủ lười biếng:
- Ưm?
- Hôm nay muốn nghỉ học?
- Áaaaa em ngủ quên mất!
- Mười phút nữa xuống nhà.
Duy Phong chăm chú nhìn từ đầu tới chân Linh Nhi:
- Trước khi ra khỏi nhà không có thói quen soi gương?
- Có mà!
Duy Phong nhếch mép giễu cợt:
- Vậy đầu tóc bù xù là cố ý đánh rối? Quần áo luộm thuộm là style layer[1]? Vết kem đánh răng dính trên miệng cũng là muốn gây ấn tượng với người đối diện?
Linh Nhi xịu mặt:
- Tại em không muốn anh phải chờ lâu mà. Hơn nữa lúc nãy có liếc qua gương thấy đâu đến mức thảm hại như anh nói.
- Mắt thẩm mĩ của em vốn không cao.
- Nhưng bây giờ lên nhà sửa soạn lại sẽ muộn học mất _ Linh Nhi cố vớt vát.
- Bạn gái của con trai chủ tịch tập đoàn thời trang không thể có bộ dạng này. Nếu cứ đứng đó lèo nhèo thì rất có khả năng hôm nay phải nghỉ học. Quan trọng nhất là nhìn em thế này thật không hứng thú để hôn.
Linh Nhi cứng họng. Tim đập thình thình. Mắt long lanh, lí nhí vài tiếng rồi đành quay vào nhà:
- Đúng là dìm người ta quá đáng mà!
Duy Phong nghe thấy liền gọi với theo, cố nén tiếng cười khục khặc:
- Không cần anh, em đã làm tốt lắm rồi.
Soi mình trong gương, Linh Nhi vừa rút thỏi son YSL[2] khỏi túi xách vừa suy nghĩ rất mông lung về giấc mơ đêm qua. Rõ ràng lúc nửa đêm cô còn đang ngồi uống cappu bên cửa sổ nhưng sao sáng nay lúc Duy Phong gọi điện lại thấy mình nằm trên giường? Còn giấc mơ về “lần đầu tiên” cô gặp Duy Phong trong bệnh viện cũng được tái hiện rất chân thực nhưng khoảng kí ức trước đó lại không thể nhớ ra. Cảm giác rất mờ nhạt. Lạ nhất là từ khi biết cô bị mất một phần trí nhớ cả bố mẹ lẫn Duy Phong đều hề thúc ép cô nhớ lại đoạn kí ức bị ngắt quãng đó. Ngược lại còn luôn miệng: “Cái gì đã quên đi nghĩa là nó không quan trọng. Vì vậy không nhất thiết phải cố gắng tìm lại những thứ không đáng nhớ như thế”.
Ban đầu Linh Nhi không muốn chấp nhận kiểu tư duy đó. Lâu dần không ai nhắc chuyện quá khứ nữa cô mới tạm kìm nén ham muốn lật giở lại những điều đã qua. Nhưng giấc mơ đêm qua lại mang đến cho cô cảm giác bất an. Không dưng lại mơ đúng vào ngày kỉ niệm tròn một năm Linh Nhi bắt đầu làm bạn gái Duy Phong, cũng chính là ngày cô tỉnh lại ở bệnh viện.
Linh Nhi suy nghĩ đăm chiêu một hồi rồi quyết định phải tìm lại khoảng kí ức đó bằng mọi cách. Đúng là lí trí không bao giờ thắng nổi sự tò mò!
Bước nhanh xuống cầu thang, Linh Nhi bắt gặp bố đang ngồi hút thuốc trong bếp. Làn khói trắng nhàn nhạt cùng vài tia nắng yếu ớt làm khiến cho tấm lung gầy guộc của Trần Thiện Đạo ẩn hiện mờ ảo.
- Bố chưa đi làm ạ? _ Linh Nhi mỉm cười cất tiếng hỏi.
- Hôm nay bố được nghỉ, đang chờ để đi siêu thị cùng mẹ con. Mà sao giờ này con vẫn ở nhà? _ Trần Thiện Đạo mệt mỏi đưa tay xoa bóp thái dương.
- Đêm qua thức khuya nên hôm nay con nghỉ tiết đầu _ Linh Nhi le lưỡi xấu hổ đáp.
- Ai bảo đêm hôm không chịu ngủ còn uống cafe. May mà gần sáng bố lên phòng kiểm tra mới thấy con gà gật cạnh cửa sổ không thì có khi sáng nay mở cửa ra lại thấy lăn lóc trước cổng cũng nên.
- Wow! Hóa ra bố bế con vào giường làm con cứ tưởng mình mộng du. He he.
- Thôi đi học nhanh lên! Muộn rồi đấy!
- Vâng. Bye bye bố _ Linh Nhi cúi người hôn một cái rõ kêu vào má Trần Thiện Đạo.
Ngồi sau xe Duy Phong, đút tay vào túi áo rộng lớn của anh, Linh Nhi khẽ hỏi:
- Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?
- Có gì đáng nhớ? _ Duy Phong hạ giọng trầm thấp, không để lộ cảm xúc.
- Ngày này một năm trước em đã tỉnh lại ở bệnh viện. Cũng chính là một năm từ ngày em hoàn toàn không nhớ chút nào về quan hệ của chúng ta trong quá khứ.
- Muốn nhớ lại đến thế sao?
- Anh chưa từng mất trí nhớ nên không hiểu cảm giác đó khó chịu đến mức nào đâu _ Linh Nhi thở dài, lắc đầu.
Cô tiếp tục nói mà không biết phía trước Duy Phong đã nhếch mép nở nụ cười nửa miệng quen thuộc.
- Có thể quá khứ không thực sự quan trọng. Nhưng em không chịu nổi cứ có một khoảng trắng trong đầu mình. Biết rõ bản thân đã quên mất chuyện gì đó mà lại chẳng thể nhớ ra. Hơn nữa, đêm qua em lại mơ về chuyên xảy ra trong bệnh viện. Em rất tò mò, hôm ấy bố, anh và bác sĩ đã nói những chuyện gì. Em cảm nhận được sự không tự nhiên…
Không đợi Linh Nhi nói hết câu, chiếc xe máy đột ngột tạt vào bên đường rồi dừng lại. Duy Phong nghiêm mặt nhìn thật sâu vào đôi mắt sững sờ của Linh Nhi:
- Em thích đào sâu quá khứ cũng được, chỉ sợ đến lúc nhớ lại rồi chúng ta không thể tiếp tục.
- Nhưng em từng lên mạng tìm kiếm thông tin về triệu chứng mất trí nhớ tạm thời và thấy họ nói rằng rất có khả năng sau này người bệnh tự nhiên sẽ nhớ lại mọi chuyện.
- Sự tò mò không đem lại điều tốt đẹp cho em đâu! _ khuôn mặt Duy Phong thoáng chốc ánh lên sự đe dọa.
- Nếu có..có một ngày..em..nhớ lại..nhớ lại mọi chuyện thì sao? _ Linh Nhi sợ hãi cắn môi.
- Đó sẽ là ngày không bình yên!
[1] Style layer: phong cách mặc quần áo thành nhiều lớp.
[2] YSL: (Yves Saint Laurent) nhãn hiệu nổi tiếng của Pháp.
Trường dân lập Minh Tuệ.
Phòng học lớp D.
Duy Phong gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành. Linh Nhi ngồi bên lặng lẽ ngắm từng đợt gió thu se lạnh khẽ thổi qua cành lá. Lát sau, mở cặp Duy Phong lấy ra quyển bài tập Tiếng Anh rồi cắm cúi làm tiếp lesson 8.
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn gạch bóng loáng. Mùi Lacoste hồng hăng hắc. Linh Nhi không cần rời mắt khỏi bài viết lại câu cũng biết ai vừa đến. Hạc Băng – bạn “khá” thân của cô lúng liếng cười toe:
- Hôm nay, có người cũng đi học muộn giống mình nè.
- Sao Băng biết? _ Linh Nhi cười xã giao.
- Thấy PS trắng biển 8668 để bên ngoài mà.
- Ưʍ. Tại sáng Nhi dậy hơi muộn.
- Nhi thì tốt rồi. Sáng ngủ nướng mà vẫn được bạn trai đưa đón, chẳng bù cho Băng _ cô bạn làm ra chiều tội nghiệp lắm.
- Tại Băng kén chọn thôi chứ lúc nào chả có cả tá con trai xếp hàng chỉ mong có cơ hội đưa đón người đẹp _ Nhi chun mũi, le lưỡi đáp.
Hạc Băng bĩu môi đang định mở miệng kể khổ thì cô chủ nhiệm bước vào lớp, cả đám học sinh tíu tít chạy về chỗ ngồi. Cô Tuệ Trân gườm lũ tiểu quỉ một cái rồi nói:
- Lần sau nghe thấy trống phải ổn định chỗ ngồi ngay đấy! Cứ để cô nhắc mãi thôi.
- Bọn em biết rồi thưa cô giáo xinh đẹp!!!
Cả lớp ồ lên cười giòn tan. Chỉ riêng Duy Phong là vẫn say giấc nồng. Cô Tuệ Trân tiếp lời:
- Hôm nay, lớp ta có thêm bạn mới. Các em nhớ giúp đỡ bạn nhé! _ cô giáo nháy mắt.
- Con trai hay con gái ạ? _ cả lớp đồng thanh hỏi.
Mọi người bỗng háo hức xôn xao hẳn lên. Lâu lắm rồi mới có được không khí sôi nổi thế này. Bởi 8D vốn là lớp VIP[1] trong trường dân lập Minh Tuệ danh tiếng. Những thành viên trong lớp có qui định bất biến là không chơi với người ngoài. Ai đó nhìn vào có thể mặc định rằng họ đang tự cô lập nhưng cái qui định tưởng chừng vô lí hết sức ấy lại chính là cách thể hiện đẳng cấp – đẳng cấp của những cậu ấm cô chiêu nhà giàu. Nên việc có thành viên mới là rất đáng mừng.
Cô Phong Lan hướng mặt ra phía ngoài gọi:
- Tony! À quên, Thụy Vũ em vào đây!
Hai mươi bốn cặp mắt thấp thỏm ngó ra cửa. Vài đứa con trai đứng hẳn lên ngóng đợi. “Chắc đang hi vọng là bạn gái xinh đẹp chân dài nào đây”, Linh Nhi vừa nghĩ vừa mỉm cười.
Ánh nắng rực rỡ hắt lên người cậu con trai đang đứng trước cửa lớp bỗng khiến cậu ta trở nên toả sáng đến chói mắt. Cả lớp 8D nín thở. Tất nhiên là trừ kẻ vẫn đang say ngủ. Mỗi khuôn mặt thể hiện một cung bậc cảm xúc khác nhau. Nhưng hai giây sau tất cả đều vỡ òa, khi cậu con trai với phong cách hiphop cùng đôi mắt xanh dương, mái tóc mật ong, mũ new era đội lệch, quần tụt và áo pull rộng thùng thình, tay cầm chiếc ipad phiên bản mới, đủng đỉnh bước vào.
Cô giáo cười tươi, chỉ về phía cậu học sinh với khuôn mặt non choẹt nhưng lại rất nghênh ngang:
- Giới thiệu với các em, đây là Thụy Vũ. Bạn mới trở về từ Hoa Kì nên có nhiều điều chưa quen với nền giáo dục của Việt Nam. Cô mong lớp ta hãy nhiệt tình giúp đỡ…
- Cô cho em về chỗ rồi tiếp tục được chứ? Em đoán cô cũng nhờ vả còn lâu. Mà em đứng ngoài nãy giờ đã mỏi chân lắm rồi _Thụy Vũ nở nụ cười sáng rực để lộ chiếc răng khểnh cùng lúm đồng tiền rất duyên.
Cô Phong Lan bối rối, nhìn quanh lớp tìm chỗ trống. Thụy Vũ hất mặt về phía cuối lớp:
- Cô cứ để em ngồi tạm ở chỗ đó rồi quyết định sau cũng được. Mà được ngồi luôn thì càng tốt. Dù sao nghe giảng và làm bài tập cũng không phải sở trường của em. Ngồi góc lớp để tránh bị giáo viên chú ý, đồng thời cũng có thể duy trì thành tích tốt cho tập thể.
Cả lớp bỗng giật mình khi Nhật Trung đập bàn tiến đến chỗ Thụy Vũ:
- Mày là cái gì mà dám dùng thái độ lấc cấc, vô lễ đó nói chuyện với cô Phong Lan ! _ Nhật Trung cao giọng.
- Trường học ở Việt Nam luôn thích nói về đạo lí này nọ nhưng có vẻ không chú trọng đến chuyện thuần hóa học sinh nhỉ _ Thụy Vũ lại khiến bọn con gái trong lớp bao gồm cả Linh Nhi đứng tim vì nụ cười khểnh đáng yêu.
Cô Phong Lan nhanh tay đẩy Nhật Trung về chỗ ngồi cùng vẻ mặt hòa nhã:
- Các em thông cảm cho Thụy Vũ. Bạn ấy chưa quen với thuần phong mĩ tục của người Việt.
Đám con trai ngoài mặt thì tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời nhưng bên trong lại vô cùng khó chịu, tự nhủ: “Chờ cho cô ra khỏi lớp rồi phải sang nói với Duy Phong cho thằng ôn con nửa mùa này một trận mới được!”.
Tiết học thứ hai trôi qua nặng nề. Thỉnh thoảng lại có vài ánh mắt hình viên đạn ném về chỗ bạn học sinh mới. Lũ con gái thì ra sức tô son chát phấn, vuốt tóc làm duyên để gây ấn tượng với chàng trai có nụ cười khểnh chết người. “Lại một cái cớ vô cùng chính đáng để bị ăn đòn”, Linh Nhi có chút cảm thông liếc nhìn Thụy Vũ.
Cuối cùng tiếng chuông được chờ đợi cũng réo rắt vang lên. Các cậu ấm nhà giàu đẩy bàn kèn kẹt phóng nhanh đến chỗ Thụy Vũ. Nhưng tới nơi mới phát hiện trên bàn chỉ còn lại chiếc ipad cùng quyển truyện “Shin” để ngay ngắn. Còn kẻ “tội đồ” kia lại đang hiên ngang đứng bên bàn Duy Phong.
Tony say sưa đứng ngắm Duy Phong đang ngủ gục dưới bàn. Ánh mắt thể hiện rõ sự nhớ mong tha thiết. Linh Nhi nghĩ chỉ có thể bắt gặp ánh nhìn đó ở sân bay – nơi những người xa cách hàng năm trời mới có dịp trở về bên nhau. Đột nhiên, cậu con trai có nụ cười thiên thần ấy cúi xuống, đôi môi ướŧ áŧ chỉ còn cách khuôn mặt Duy Phong hai centimet. Linh Nhi giơ bàn tay yếu ớt giữ lấy bả vai Tony:
- Bạn đang làm gì vậy? _ giọng nói cô thậm chí không che dấu nổi sự ngỡ ngàng đến mức run rẩy.
- Liên quan gì tới bạn _ Tony cau mày đánh giá Linh Nhi.
- Mày không biết chị Nhi là bạn gái anh Phong hay sao mà dám giở trò bệnh hoạn thế hả! _ tiếng Nhật Trung hét lên đầy đe dọa.
Cả lớp nhao nhao bàn tán, xì xầm về sự xuất hiện kì lạ của Tony và mối quan hệ “mờ ám” của cậu với Duy Phong – kẻ có quyền thế nhất trong tập thể 8D. Lũ con gái thì thất vọng ra mặt vì bị mất hình tượng idol bấy lâu và cũng mất luôn cơ hội tăm tia “thiên thần” mới. Dù vậy chúng vẫn bám lấy hi vọng: “Chắc là Tony thấy Duy Phong đẹp trai, manly[2] quá thôi chứ anh Phong tuyệt đối không thể…!”. Đám con trai lại có phần mừng thầm vì cuối cũng tìm ra điểm yếu của “công tử hoàn hảo” Duy Phong và hạ bệ được thằng ma mới đáng ghét. Linh Nhi nhìn Tony chằm chằm:
- Bạn là…gay[3]?
Tony đáp lại bằng tràng cười sằng sặc. Hai mươi bốn cặp mắt lại đồng loạt đổ dồn lên người cậu ta.
- Không lẽ lại là bi[4]? _ Nhi tiếp tục.
- Bạn..đúng là..có..có..óc khôi hài ! _ Tony ôm bụng, giọng nói xen lẫn tiếng cười trong veo trẻ con.
Nhật Trung không kiềm chế được xông đến túm áo Tony:
- Mày! Nói chuyện với chị Nhi cho tử tế! Đừng mong dùng cái thái độ cợt nhả đó để thoát tội! _ đôi mắt cậu con trai xốc nổi hắt ra tia nhìn giận giữ.
- Bạn từng học qua môn võ gì vậy? _ Tony hồn nhiên hỏi kẻ đang túm áo mình.
Nắm đấm của Nhật Trung nhằm đúng miệng Tony. Nhưng chỉ trong thoáng chốc “thiên thần nụ cười” đã bắt được đôi tay to lớn ấy bẻ oặt ra sau. Hành động nhẹ nhàng, nhanh nhạy đến bất ngờ! Tony vừa khống chế Nhật Trung vừa mỉm cười để lộ chiếc răng khểnh cùng cái má lúm duyên chết người:
- Mình không thích động chân động tay nhưng do bạn hết lần này đến lần khác thích chơi trò “nghĩa khí” vớ vẩn nhé!
- Mày…
- Bạn thả Nhật Trung ra đi. Bạn ý cũng chỉ muốn tốt ọi người thôi. Coi như mình thay mặt Nhật Trung xin lỗi bạn được chứ? _ Linh Nhi lo lắng nhìn cậu bạn mình bị kìm kẹp dưới tay Tony.
- Hey. Lại một kẻ thích lo chuyện bao đồng. Người Việt Nam sống lạ thật đó. Có câu tục ngữ gì mà “Ốc ốc rêu rêu” ý nhờ?
- Bạn muốn Nhật Trung đích thân xin lỗi thì mới chịu tha cho cậu ấy?
- Bạn đừng hỏi thừa! Chắc chắn cậu ta không chịu “hạ mình” như thế đâu. Hơn nữa, Nhật Trung đâu có lỗi. Chỉ tại cậu ta không quen dùng cái đầu để suy nghĩ thôi, nhỉ. Hi hi hi _ Tony thả tay Nhật Trung rồi cười tít.
- Mày chán sống hả!!! _ Nhật Trung tức giận hét lên.
- Ồn ào! _ Duy Phong bỗng lừ mắt.
Chẳng biết Phong tỉnh dậy từ lúc nào và cũng không rõ đã nghe thấy những gì nhưng xem ra có vẻ khá bực bội. Xưa nay, “công tử” Duy Phong chúa ghét bị làm phiền lúc đang ngủ. Bởi khi đó anh trở nên “xấu tính” lạ thường. Có lần, một bạn nam vô tình bật nhạc house ầm ĩ rồi đi qua chỗ Duy Phong đang yên giấc và sau đó anh cũng rất “vô tình” khiến cậu ta vỡ sống mũi phải nhập viện. Thế nên, lúc này tất cả mọi người đều không dám cử động vì sợ lọt vào tầm ngắm của kẻ đang gắt ngủ. Chỉ riêng Tony là vẫn toe toét nhảy chân sáo chen vào giữa Linh Nhi và anh:
- Bây giờ mới chịu dậy! Có biết bỏ lỡ bao nhiêu trò vui rồi không hả?
- Rắc rối! Đi đến đâu là phá bĩnh tới đó! Làm mất cả giấc ngủ ngon!
- Hey. Đêm qua lại tơ tưởng đến em nào nên mới ngủ gục trong lớp đúng không! Duy Phong biết yêu rồi cơ đấy! Ha ha ha.
Linh Nhi ngạc nhiên kéo tay Duy Phong:
- Anh! Anh quen Tony sao?
- Có gì lạ _ Duy Phong bình thản trả lời.
Những kẻ tò mò nãy giờ đứng xung quanh dõi theo câu chuyện đều có chung ý nghĩ: “Sắp có sóng gió rồi đây! Mà Linh Nhi yếu đuối sao có thể thắng nổi Tony ranh mãnh chứ. Câu chuyện này khỏi xem cũng biết kết cục!”. Tuy nghĩ như vậy nhưng lại chẳng ai trong số họ chịu rời đi nửa bước. Không khí nặng nề bỗng tràn ngập tiếng cười của Tony. Cậu cố tình kéo dài giọng vờ nhõng nhẽo:
- Anh à. Lúc nãy, bạn gái nhỏ này thấy em định đánh thức anh bằng cách…
Duy Phong ném một ánh nhìn nảy lửa về phía Tony.
- Được rồi được rồi. Không nói thì không nói. Dù sao em cũng thích giữ bí mật này làm của riêng _ Tony nháy mắt _ Bạn ý đã hỏi em là gay hay bi đó!
- Nói không phải là được _ Duy Phong vẫn lạnh lùng không thèm để tâm đến kẻ vẫn đang cười ngặt nghẽo.
Tony nghe thấy thế liền quay sang Linh Nhi ra vẻ nghiêm túc:
- Đúng vậy. Bạn nhầm rồi. Mình là tomboy!
Thật không hiểu nổi hôm nay là ngày gì mà toàn những sự kiện lạ lùng liên tiếp xảy ra. Linh Nhi ngớ người, mắt long lanh như sắp khóc. Rồi bỗng nhiên Duy Phong lạnh lùng tung nắm đấm ngay giữa ngực cái người đã gây nên biết bao sóng gió cho lớp D vốn ảm đạm này. Tony ôm ngực nhăn nhó:
- Anh…sao anh nỡ…
- Lại mất tiền đi bơm silicon rồi _ Duy Phong nghiêng đầu cười nhạt.
Tony cũng không chịu kém cạnh, nhảy lên đập “Bốp” vào lưng Duy Phong thách thức:
- Để hôm khác tính nợ. Quân tử mười năm trả thù chưa muộn!
- Huống hồ Tony còn là tiểu nhân _ Duy Phong nhếch miệng.
- Đừng có được đà làm mất thể diện tôi trước mặt bạn gái cậu! Tôi mất ba ngày ba đêm mới nghĩ ra được màn kịch ra mắt chị dâu đó _ Tony vênh mặt tự hào.
- Xin lỗi Linh Nhi đi. Làm cô ấy sợ tái mặt rồi kìa _ Duy Phong ra lệnh.
Ghé sát vào khuôn mặt khó hiểu của Linh Nhi, Tony dùng chất giọng ngây thơ:
- Chị ah, nhìn em giống gái giả trai lắm sao?
- Ơ…
- Em manly thế này mà!!!
Khoảng cách gần kề khiến khứu giác Linh Nhi bị lay động mạnh mẽ bởi mùi The Beat vô cùng gợi cảm. Lùi lại. Tony cũng bước theo. Vấp phải chân ghế. Linh Nhi ngã sõng soài. Duy Phong chạy đến đẩy Tony ra:
- Có sao không?
- Không sao. Không sao ạ.
- Tốt nhất cậu nên tránh xa Nhi ra một chút nếu không muốn suốt ngày bị ăn đòn! _ Duy Phong hằm hè với Tony.
[1] Lớp học đặc biệt, phải đóng nhiều tiền và được trang bị cơ sở vật chất tốt hơn các lớp khác trong trường dân lập.
[2] Manly: nam tính.
[3] Gay: đồng tính nam.
[4] Bi: (bisεメual) lưỡng tính, yêu và quan hệ với cả nam lẫn nữ.