Thẩm Yểu nghe những lời tam quan bất chính của Ngô Mộng Kiều mà cảm thấy bực bội. Ngay cả ở thế giới tu tiên, cô cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như vậy, tam quan của cô ta quả thực nát bét.
Thẩm Yểu né tránh bàn tay muốn nắm lấy mình của Ngô Mộng Kiều, vội vàng lùi lại mấy bước: "Thật vậy sao? Vậy thì chị cứ giữ lại đại gia cho riêng mình đi. Loại người như chị chỉ có thể tìm được loại đàn ông như vậy thôi, hai người quả thực là một cặp trời định. Nhưng em thì khác, xinh đẹp như vậy, tìm bạn trai giàu có chắc chắn dễ dàng hơn chị nhiều."
Ngô Mộng Kiều nghe Thẩm Yểu nói, vẻ mặt "chị gái tốt bụng" của cô ta tan biến, thay vào đó là sự lạnh lùng: "Lời nói của em có ý gì?"
Thẩm Yểu đáp trả: "Nếu chị thấy Lưu ca tốt thì tự hãy tự mình giữ lấy, đừng có làm phiền người khác. Còn nữa, em cảm thấy chị ghen tị vì em có thể tìm được bạn trai đẹp trai như vậy, trong khi chị chỉ có thể cặp kè với lão già, nên mới muốn chia rẽ chúng em."
Ông chú béo (Lưu ca) cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Yểu, giọng điệu của hắn ta không còn hiền lành như trước:
"Con nhóc này, thật là trơ tráo! Tưởng rằng có chút nhan sắc là có thể lên mặt à? Nên ngoan ngoãn theo ta đi, nếu ta vui có thể cho em tiền."
Nói xong, hắn ta tiến về phía Thẩm Yểu với vẻ mặt hung hăng, béo ú như ác quỷ. Thẩm Yểu suýt nôn ọe vì ghê tởm.
Nói thật, đã lâu rồi cô không gặp kẻ nào khiến cô khó chịu đến vậy. Trong giới tu tiên, tuy không phải ai cũng là tuấn nam mỹ nữ, nhưng họ đều trải qua quá trình rèn luyện gian khổ, sao có thể xấu xí được?
Cô biết không nên đánh giá một người dựa vào ngoại hình, nhưng người đàn ông này xấu xí lại còn có ý đồ với cô, thật coi thường cô quá mức!
Lần này, Thẩm Yểu không né tránh, mà nhấc chân đá thẳng vào bụng to của tên đàn ông khổng lồ kia.
"Phốc!" một tiếng vang dội, ông chú béo bị Thẩm Yểu đá văng ra xa 3 mét.
"Khụ khụ... Khụ..."
Lưu ca bị cú đá của Thẩm Yểu làm cho ho sặc sụa, suýt không thở được.
Ngô Mộng Kiều hét lên một tiếng, vội vàng lao đến đỡ Lưu ca dậy và vỗ về hắn ta. Đây chính là đại gia mà cô ta vất vả mới bám víu được.
Thẩm Yểu và Thẩm Hoài Tang không thèm nhìn Lưu ca và Ngô Mộng Kiều nữa, nhưng vẫn đề phòng cảnh giác đề phòng họ tấn công.
Hồi phục lại sau cú đá, Lưu ca được Ngô Mộng Kiều dìu dắt đứng dậy, hắn ta vô cùng tức giận gào lên với Thẩm Yểu, nhưng lại không dám ra tay lần nữa.
Đối mặt với tiếng gào thét của Lưu ca, Thẩm Yểu bình tĩnh đáp: "Chính anh là người khıêυ khí©h trước, cho dù anh gọi cảnh sát thì chúng tôi cũng hoàn toàn có lý. Chúng tôi chỉ đang phòng vệ chính đáng."
Thẩm Yểu nghe thấy Lưu ca dọa sẽ gọi cảnh sát cũng không hề lo lắng. Dù sao cô đã đúng, cô sợ gì?
"Hơn nữa, chúng tôi quen biết các người từ bao giờ? Vừa mới gặp mặt đã mỉa mai châm chọc, nói những lời tục tĩu, sao vậy? Muốn gây sự chú ý à?"
Lưu ca liệu có dám gọi cảnh sát không? Không, hắn ta biết rõ rằng chính mình là người khıêυ khí©h trước. Cho dù hắn có quen biết ai trong đồn công an cũng không thể bóp méo sự thật, vì camera giám sát trong cửa hàng đã ghi lại toàn bộ sự việc.
"Hừ, t của tao thì các ngươi sẽ không có cách nào sao? Tiểu Lý, cút đi gọi bọn họ ra ngoài! Loại nghèo kiết xác này đừng để vào chụp ảnh rồi đăng lên mạng khoe khoang."
"Hừ, tưởng rằng với bộ dạng này có thể bắt nạt bọn này sao? Tiểu Lý, đuổi bọn họ ra ngoài đi! Loại nghèo kiết xác này đừng để vào đây chụp ảnh rồi khoe khoang trên mạng."
Lưu ca ra lệnh cho nhân viên bán xe tên Tiểu Lý luôn đi theo bên cạnh mình.