Chương 2

“Hạ Y, cuối cùng bạn cũng đến rồi. Mình còn tưởng bạn sẽ không đến nữa.”

“Xin lỗi, trên đường mình gặp chút chuyện.”

“Không sao, không sao bạn đến là mình đã rất vui rồi. Mau vào trong đi.”

Nói xong, Chu Chí Minh liền cầm tay kéo cô vào bên trong bữa tiệc. Nhìn thấy người xa lạ kéo tay mình, cô rất muốn hất ra. Nhưng nhìn hoàn cảnh trước mặt thì cô cũng đành phải kìm nén.

Ban đầu Chí Minh luôn vây quanh cô, nhưng cậu ta là nhân vật chính của bữa tiệc sau một hồi bị lôi kéo cậu ta cũng đành rời đi.

Thấy người đã rời đi, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc bị cậu ta lôi kéo, đã có rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô. Có tò mò, có ghen tị, có thắc mắc nhưng cô cũng không thèm để ý.

Cho đến giây phút Chu Chí Minh rời đi thì một ánh mắt nóng rực liền nhìn chằm chằm vào cô từ xa. Khiến cô không để ý cũng không được. Nhìn khắp căn phòng cũng không tìm thấy còn khiến cho cô tự nghĩ rằng là mình ảo tưởng. Nhưng rất lâu về sau cô vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy vẫn khiến cô không vui.

Nhìn về chủ nhân của bữa tiệc vẫn đang bị bao vây bởi một nhóm người cô liền lặng lẽ lui ra khỏi căn phòng đầy ồn ào ấy,

Đi dạo một hồi cô liền thấy một chiếc xích đu cô không kìm được mình mà đi về chỗ đó rồi ngây ngốc nhìn bầu trời đêm đen kịt. Hôm nay trên bầu trời không có nổi một ngôi sao. Mọi vật đều như bị bầu trời đêm ấy bao chùm. Làm cô càng thấy ngột ngạt.

“Doãn tổng, ngài thấy chuyện hợp tác tôi vừa đề nghị với ngài, ngài…”

Chưa đợi người kia nói xong, người được gọi là Doãn tổng liền lạnh lùng cất tiếng.

“Chu tổng, tôi nghĩ chyện làm ăn chúng ta sẽ bàn sau. Hôm nay là một ngày vui không nên nói về nhũng vấn đề khô khan như vây.”

Mặc dù mang ý tốt nhưng giọng nói cùng với ý tứ của người đàn ông rất rõ ràng không muốn nói về vấn đề này. Chu Chi Khiêm là một lão cáo già làm sao không nhận ra ý tứ trong lời nói ấy liền cười cười đổi chủ đề.

“Doãn tổng nói phải, hôm nay là một ngày vui. Hôm nay Doãn tổng đến đã là niềm vinh dự cho Chí Minh. Haha”

Hoá ra là cha của Chí Minh nhưng nghĩ đến giọng nói lạnh lùng vùa ấy khiến cô không rét mà run. Lại nhìn xuống đồng hồ đa muộn nên cô liền định vào nói một câu với lớp trưởng rồi ra về.

“Lớp trưởng, đã muộn rồi mình về trước.”

Thấy cô có ý định rời đi, cậu ta liền năn nỉ mãi vì phía cuối bữa tiệc có một món quà rất lớn. Nhưng cô vẫn khéo léo từ chối để về. Không dữ được người ở lại hắn liền ủ rũ muốn mời nàng một ly rượu.

Nghĩ rằng việc làm của mình cũng không nên cô liền cầm lấy một ly vang đỏ vừa nâng về phía Chú Minh vừa nói.

“Chúc mừng sinh nhật.”

“Cảm ơn. Mình đưa bạn ra ngoài.”

Cô liền từ chối nhưng bất thành, thấy cậu ta vẫn cố chấp đi theo cô cũng mặc kệ.

Sau khi tạm biệt, cô liền lên xe rời đi mà không biết rằng vẫn luôn luôn có người nhìn theo bóng dáng sinh đẹp, quyến rũ của cô.

Cảm giác bên trong cơ thể có chút nóng cô liền quyết định lái xe vòng vòng về nhà mà không hay biết vì quyết định này sẽ khiến cô hối hận không thôi.

Đón lấy nhũng cơn gió lạnh ban đêm không nhũng giảm bớt đi sự nóng nực trong cơ thể. Dường như nó còn tăng thêm.

Sự choáng váng, khó chịu trong cơ thể khiến cô không thể nào tập trung được. Rất nhanh cô đã va chạm với chiếc xe phía trước. Sau cú va chạm khiến cô càng khó mà chịu đựng được sự choáng váng trên đầu.

Cô chỉ nhìn loáng thoáng được một người đàn ông mặc bộ vest đen lịch lãm mang theo mùi thơm mát lạnh của hương lê bên chóp mũi cô.

Người đàn ông kia tiến lại, xem vết máu chảy trên trán cất giọng lạnh lùng vang lên.

“Cô không sao chứ?”

Vốn dĩ cô muốn trả lời rằng mình không sao nhưng nghĩ đến cảm giác bàn tay lạnh băng của người đàn ông trước mặt khiến cô thoải mái không nhịn được mà kêu lên.

“A.”

Nghe thấy âm thanh vang lên như mèo con làm nũng khiến đôi mắt sắc bén kia nheo lại tràn đầy nguy hiểm.

Vốn dĩ sau khi thấy cô gái nhỏ bên cạnh nhà hắn rời đi. Hắn cũng không nghĩ nhiều mà bước đi. Thấy cô lên xe về hắn cũng có chút việc liền đi về hướng khác. Còn về cô tí về hắn sẽ nhìn sang nhà là biết cô đã về hay chưa. Thật không may ban công của phòng cô lại đối diện với phòng hắn.

Mỗi tối nhìn căn phòng bên kia bật lên ánh sáng vàng nho nhỏ mang lại cảm giác ấm áp hắn liền biết nàng đã đi vào giấc ngủ. Hắn cứ đứng bên ngoài một lúc rồi liền mang vào phòng rồi hắn cũng chìm vào giấc ngủ.

Vốn định xong việc liền về xem cô gái nhỏ nhưng hắn đang lái xe thì một tiếng uỳnh vang lên sau xe. Khiến khuôn mặt hắn vốn lạnh lùng càng thêm âm trầm bước xuống xe tìm kẻ đầu xỏ gây chyện.