Chương 3.3: Lại để Tần Dịch bắt gặp

Rửa mặt đến hơn nửa ngày, cô trực tiếp rửa sạch lớp trang điểm vốn không quá đậm của mình. Sắc mặt của cô tái nhợt, nhìn thấy bản thân trong gương môi cô khẽ run lên, cô cảm thấy mình điên rồi, chỉ vừa nhìn thấy mặt của người đàn ông kia, trong đầu cô đều là Tần Dịch. Đã vậy cô còn tưởng tượng đến cảnh mình bị Tần Dịch đè ở dưới thân rồi đυ. một cách thô bạo.

Cô lại rửa mặt thêm một lúc nữa, cảm thấy bản thân đã có chút tỉnh táo, hít sâu một hơi rồi quyết định trở về làm tiếp chuyện còn đang dang dở. Trong ba năm qua thời gian cô tiếp xúc với Tần Dịch so với Khổng Huy còn nhiều hơn. Mà người đàn ông kia rất giống với Tần Dịch, cho nên cô mới có suy nghĩ lung tung như thế này.

Không biết có phải vì phong cách của người đàn ông này giống với Tần Dịch hay không, trong tiềm thức cô cho rằng người này rất đáng tin cậy, cho nên cô không chán ghét anh ta, cũng không phải không thích làm chuyện đó với anh ta.

Đi đến nơi cách nhà vệ sinh không xa, cô đột biến nhiên nhìn thấy Tần Dịch đang đứng hút thuốc ở hành lang. Tưởng rằng mình bị ảo giác, cô dụi dụi mắt nhìn lại thêm lần nữa, quả nhiên là Tận Dịch, Man Vân bị dọa lùi về sau hai bước.

Tần Dịch dựa vào tường liếc mắt nhìn cô, cà vạt của anh hơi nới lỏng, âu phục cũng cởi ra một nửa, gương mặt có chút đỏ, hẳn là vừa uống rượu xong. Cho tới bây giờ Man Vân chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tần Dịch, tuy rằng dáng vẻ có hơi lười nhác nhưng khí chất vẫn lạnh lùng như vậy, đôi mắt khép hờ nhưng vẫn có thế cảm nhận được tia sắc bén dị thường, đồng thời vào giờ phút này còn toát ra mùi nguy hiểm.

Man Vân quan sát một lúc rồi mới lấy dũng khí tiến lên phía trước chào hỏi.

"Tần tổng, thật trùng hợp."

Man Vân lắp bắp nói, đoán rằng lần này công việc chắc chắn bị hủy hoại rồi, nhưng bây giờ trọng điểm của cô không phải là chuyện này, mà là chuyện cô nhìn thấy trên ngực áo sơ mi trắng của Tần Dịch có vết son môi liền cảm thấy có chút chướng mắt.

Ánh mắt của Man Vân nóng rực, hận không thể từ trên ngực anh nhìn ra một cái lỗ. Tần Dịch dập thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, đứng thẳng người dậy, nói: "Lại là cô, sao chỗ nào cũng có thể gặp cô vậy."

Nói xong, anh trực tiếp lướt qua Man Vân đi về phía phòng VIP ở trong cùng.

Man Vân hơi bối rối, anh không mắng cô, bảo cô dừng lại sao? Hay là anh đã hoàn toàn từ bỏ cô rồi? Haiza…

Quay trở lại phòng riêng, Man Vân ngẩn người, lúc này cô mới nhận ra mình thật ngây thơ, nơi này chỉ đơn giản là một cái động tiêu tiền, không dành cho những người thuộc đẳng cấp như cô. Nhìn các loại rượu trên bàn, Man Vân thở dài, cũng không thèm đưa tay chạm vào, tiền lương cả năm cũng chưa có, ước chừng cũng không đủ. Cô bây giờ còn sắp trở thành kẻ thất nghiệp.

"Anh không biết em thích uống cái gì, mỗi loại anh đều gọi một chai, em sẽ không để ý chứ?"

Tôi rất để ý nha, nhưng bây giờ trả lại rượu còn kịp sao?

Người đàn ông kéo Man Vân ngồi lên đùi mình, giơ ly rượu trong tay đã được rót sẵn lên, uống giao bôi với cô.

Uống hết một ly rượu, Man Vân ngơ ngơ ngác ngác nghĩ, tiền cũng đã bỏ ra rồi, vậy thì cứ chơi thật vui vẻ đi.

Thật ra tửu lượng của cô cũng khá cao, nhưng dù thế nào cũng không thể chống đỡ nổi việc vô số loại rượu trộn lẫn vào với nhau như vậy, rất nhanh cô đã hơi mơ màng, cùng người đàn ông ở trước mắt có chút giống với Tần Dịch này vui đùa ầm ĩ. Sau khi cười đùa một hồi, Man Vân trở nên nghiêm túc.

"Nói đi, sau này anh còn mắng tôi nữa không?" Man Vân ngồi trong lòng của người đàn ông, nắm lấy cằm anh ta.

"Sao lại như vậy, tôi sao có thể mắng cô được."

Trong giọng nói của người đàn ông mang theo tia quyến rũ, có thêm phần sắc nhọn. Không êm tai như Tần Dịch, Man Vân tự mình đánh giá.

"Anh không phải là anh ấy, nhưng cũng không thành vấn đề, đêm nay của anh tôi bao hết.”