Chương 8

* Góc nhìn của Karmeut

"Vậy thì thần sẽ thực hiện như ngài nói. Nhân tiện, ngài có yêu cầu gì nữa không?"

Karmeut lắc đầu. Nếu Galenos có thể dùng nó để đặt bẫy thì cũng không thành vấn đề.

Sẽ không có nhiều tổn hại đến gia tộc Windster khi thông báo về sự sống sót của anh, và trên hết, anh ấy (Galenos) không phải là loại người mà anh (Karmeut) cảm thấy xứng đáng có được. Còn quá sớm để tin tưởng hoàn toàn vào anh ấy (Galenos) trong hoàn cảnh hiện tại. Nhưng... mức độ quan trọng của công việc này có thể giao phó được cho anh ấy (Galenos) mà không cần lo lắng gì.

"Không, ta sẽ đánh giá cao nếu ngươi quan tâm đến điều đó. -Ta xin lỗi vì ta không thể đáp lại lòng trung thành của ngươi ngay bây giờ. Ta sẽ thưởng cho ngươi trong tương lai để ngươi không phải thất vọng."

"Xin đừng nói thế, thưa Điện hạ. Những chuyện như thế này chẳng là gì nếu nó dành cho Điện hạ."

"Ta xin lỗi vì đã gọi cho ngươi trong lúc tập luyện. --Ngươi có thể quay về và nghỉ ngơi rồi."

"Vâng."

Karmeut nhìn Galenos cho đến khi cánh cửa đóng lại rồi thở dài. Anh xoa dịu tâm trạng bằng cách vuốt ve cái mỏ của Rainelle đang đậu trên vai anh.

Khoảnh khắc anh trở lại Hoàng cung, sự thoải mái này sẽ kết thúc. Cho đến lúc anh cắn cổ em trai mình và gϊếŧ chết hắn.

***

*Góc nhìn của Rainelle

Ở bên cạnh nghe, có vẻ như Karmeut sắp đưa ra quyết định sinh tử với Luwellin, một thành viên hoàng gia khác đang tranh giành ngai vàng với anh ấy.

... nhìn bề ngoài thì người tên Luwellin này khá ngu ngốc, nhưng lại thức tỉnh trước Karmeut vì thế anh đang tranh giành quyền kế vị?

Khi đang ăn những chiếc bánh quy thơm ngon, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nghe.

Tôi nghĩ tôi sẽ mạnh dạn...

Khi tôi lắng nghe, có vẻ như Karmeut đang cố gắng đảo ngược tình thế. Nếu vào Hoàng cung, tôi có thể được xem một bộ phim truyền hình cung đấu xảy ra ở thực tại không?

Ồ, ohohohoh-- Nghe thú vị đấy.

Tôi dùng mỏ mổ một miếng bánh quy lớn rồi nuốt nó. Lần này tôi rất biết ơn vì tôi không phải là con người.

Giả sử, nếu tôi là con người, tôi nghĩ Karmeut sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn làm thế nào để đưa ra lời giải thích hợp lý về sự tồn tại của tôi.

Và vì Karmeut đã đưa tôi (một người phụ nữ) thì tôi có thể bị đồn là tình nhân của hoàng tử hoặc thậm chí là một con tin. Và cuộc sống, sự trong sạch của tôi sẽ gặp nguy hiểm. Ôi trời.

--Nghĩ về mối quan hệ sâu sắc với Karmeut, đây chỉ là tôi uống súp kim chi khi anh ấy nghĩ tặng tôi một chiếc bánh gạo*...

[*thành ngữ Hàn Quốc: Có người còn không nghĩ đến việc cho bạn một cái bánh gạo mà bạn đã uống canh Kim chi rồi. Nếu ăn bánh gạo quá nhanh, bạn có thể bị nghẹn. Để ngăn chặn điều này, bạn nên uống một ít nước, hoặc trong trường hợp này là nước dùng Kim chi. Nó sẽ tương đương với thành ngữ tiếng Anh "đếm gà trước khi chúng nở", có nghĩa là phải đạt được thành công trước khi nó thực sự đạt được.]

Không, nhưng sao người kia có thể làm được mà không cần suy nghĩ như vậy. Tôi không ảo tưởng! Đọc tiểu thuyết là như thế đấy bạn biết không!!

Cố gắng hợp lý hóa bản thân, tôi có thể đi đến những nới tôi muốn đến.

Là thú cưng yêu thích của hoàng tử, tôi có thể bay đi bất cứ đâu.

Tôi đã có thể bay lượn trong khu vườn được chăm sóc cẩn thận, hoặc đậu trên cành cây và nhàn nhã nhổ lông vũ của mình. Tuy nhiên, tôi vẫn không quên bay thật nhanh về khi Karmeut gọi. Điều quan trọng nhất với tôi lúc này là được yêu thương!

"Rainelle"

Ồ! Anh ấy đang gọi tôi. Tại sao anh lại gọi tôi?

Tôi háo hức vỗ cánh bay về phía Karmeut, rồi đậu trên cánh tay anh ấy.

--Sau khi trở thành một con chim, có cảm giác như suy nghĩ của tôi trở nên đơn giản như một con chim----. Không! Tôi vẫn thông minh (?) như con người!! Não của tôi vẫn chưa trở thành não của một con chim ...Nhân tiện, quạ không phải là loài động vật thông minh sao?!

Tôi phồng lông lên khi cảm thấy có thứ gì đó chọc vào ngực mình.

...nhưng tại sao lần này anh lại gọi tôi?

Khi tôi đang nghiêng đầu đầy thắc mắc, Karmeut đã tóm lấy người tôi.

Huh? Anh muốn ôm tôi? Anh định vỗ lưng cho tôi ngủ à? Tôi thích điều đó.

...nhưng không lâu sau tôi nhận ra rằng suy nghĩ của tôi chỉ là hoang tưởng.

Khi cửa l*иg đóng lại với một tiếng cạch, tôi chỉ có thể nhận ra rằng mình đã bị Karmeut lặng lẽ giữ trong tay và giờ lại bị nhốt trong l*иg.

"Quác! Quáac quác! Quáaac?! Quáccc! (Này! Tôi đã tin tưởng anh, nhưng anh lại nhốt tôi vào l*иg?! Đây là kiểu sét đánh gì vậy!!)"

Tôi vỗ cánh mạnh với cảm giác bị phản bội.

Ặc, thật ngột ngạt! Cái l*иg không nhỏ nhưng ngột ngạt! Thật ngột ngạt!! Sao đột nhiên lại nhốt tôi vào l*иg?! Nhìn này, khi tôi ra ngoài, tôi sẽ mổ vào tay anh!!

Tôi rất sợ rằng mình sẽ bị trả lại rừng, điều đó coi như một sự phản bội đối với tôi. Khi tôi xù lông lên và kêu lên, Karmeut lúng túng thì thầm và gãi má tôi bằng ngón trỏ,

"Ta xin lỗi, nhưng ngươi phải kiên nhẫn cho đến khi chúng ta đến thủ đô."



Thủ đô? Thủ đô?! Nếu đã vậy thì anh có thể thả tôi ra! Tôi sẽ không rời bỏ anh ngay cả khi anh để tôi đi ! Anh có nghĩ rằng tôi sẽ biến mọi thứ tôi làm để được yêu thương thành công cốc hết không?!

Tôi nhất thời tức giận, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, có thể hiểu được hành động của Karmeut.

Điều này là do các loài động vật không thể chịu đựng được những thay đổi đột ngột của môi trường và có thể chạy lung tung, những người trông coi vườn thú thậm chí sẽ tiêm thuốc mê nếu cần thiết, sau đó nhốt chúng vào l*иg để di chuyển.

Ừ, tôi có thể hiểu, nhưng... vẫn vậy, thật quá đáng nếu nhốt tôi vào l*иg mà không nói cho tôi biết! Tôi sẽ trừng phạt ạn khi tôi ra ngoài!

Sau khi xác định rằng tôi sẽ trừng phạt Karmeut bằng cách mổ vào tay anh ấy khi ra khỏi l*иg, tôi nhìn vào chiếc l*иg.

Không biết là vàng thật hay vàng sơn nhưng chiếc l*иg vàng to hơn tôi nghĩ. Bát nước và bát đựng thức ăn trông giống như đồ sứ, có rất nhiều nước và bánh quy. Tôi đột nhiên bị nhốt, nhưng thức ăn vẫn được đưa vào!!

"Hoàng tử, thần sẽ trông coi cái l*иg."

Một người hầu bên cạnh nhấc l*иg của tôi lên.

Aa?! Sàn nhà đang rung chuyển!

"—Không, tôi sẽ tự lo việc đó."

Nhưng Karmeut đã ngăn cô ta lại ngay lập tức.

Hở? Anh định tự mình đưa tôi đi à? Mắt tôi trợn tròn trước hành động bất ngờ của anh.

Dù tôi có dễ thương thế nào đi nữa - ít nhất là tôi nghĩ vậy -, tôi không nghĩ việc một hoàng tử tự mình mang l*иg là phù hợp...

Phải?

Di chuyển một cái l*иg không phải là điều mà quý tộc hay hoàng gia sẽ làm.

Có lẽ Karmeut không biết trong lòng tôi và người hầu đang nghĩ gì nên đã lấy cái l*иg khỏi tay người hầu. Tôi vỗ cánh trong chiếc l*иg kêu lạch cạch và bám chặt vào thành l*иg.

Ồ, thôi nào! Hãy nhẹ nhàng!

Sàn nhà đang rung chuyển.

Uh, tôi chóng mặt... Ugh!

Hiện tại, tôi như đang bị say sóng trên động đất. Mắt tôi run lên.

Tôi tự hỏi liệu anh ấy có biết về hoàn cảnh của tôi không, hay anh ấy không có thời gian để ý - dù thế nào đi nữa, tôi cũng rất tức giận - cảm giác như cái l*иg liên tục rung chuyển và mắt tôi quay cuồng. Chỉ sau khi chiếc l*иg được đặt cẩn thận vào một chiếc xe ngựa, tôi mới tỉnh lại.

Ờ---. Uh, tôi choáng váng quá. Ôi...tôi cảm thấy như thế giới đang quay cuồng...

"Rainelle -- ngươi ổn chứ?"

Cánh cửa l*иg mở ra, tôi vừa mới hồi sinh khi bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mỏ tôi.

"Anh có ổn không"? "Anh có ổn không"?! Tôi không ổn chút nào! Tôi tưởng mình sắp chết vì chóng mặt!

Tôi há mỏ ra và cắn vào ngón tay anh.

Ôi, tại sao tôi lại là một con quạ?! Dù tôi có làm như thế này thì anh cũng không đau chút nào vì tôi không có răng!

Tôi đang cắn ngón tay anh ấy vì tức giận thì nghe thấy một tiếng cười nhỏ.

Cơ thể tôi trở nên thoải mái một cách trắng trợn khi ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve cổ tôi trong khi anh nở một nụ cười nhẹ, có lẽ anh không hề đau đớn chút nào.

Wow... Nghiêm túc mà nói, được vuốt ve thật tuyệt vời.

Tôi tự hỏi liệu tôi có nên tha thứ cho anh ấy với điều này không.

...Đúng! Tôi có xương sống! Nhưng tôi có thể làm gì với sự vuốt ve tuyệt vời như vậy?! Cảm giác như toàn bộ cơ thể tôi đang tan chảy!

Nếu tôi là một con mèo, tôi sẽ kêu gừ gừ. Khi tôi phát ra âm thanh hài lòng dưới bàn tay của Karmeut, tôi cảm thấy cơ thể mình được nâng lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã nằm trong lòng anh ấy.

"Ta xin lỗi vì đã đột ngột nhốt ngươi vào l*иg. --Nhưng ta không muốn quay lại Hoàng Cung mà không có ngươi."

Tôi quay đầu lại nhìn Karmeut, người đang nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve lưng tôi.

...Không hiểu sao anh ấy lại có vẻ cô đơn nên tôi không thể nói gì. ...Ồ, tôi không thể nói được vì tôi là một con quạ.

"Ngươi thuộc chủng tộc nào? Ngươi là tộc điểu nhân? Hay là một con rồng đa hình? Nếu không, ngươi là một loài chim quý hiếm chưa được con người phát hiện ra?"

Tôi có thể cảm nhận được điều đó theo bản năng: À, đây chính là Wolfric Iveld de Karmeut thực sự. Anh ấy đang kể cho tôi nghe những cảm xúc của mình mà không thể nói với ai khác.

Tôi là một con vật không biết nói mà chỉ có thể nghe nên anh ấy mới bộc lộ những gì trong lòng mình.

"Ta không biết tại sao ngươi lại giúp ta? Làm thế nào ngươi hiểu được hoàn cảnh của ta? làm thế nào ngươi tìm thấy Crobanlock và đưa nó cho ta, nhưng..."

Bàn tay của Karmeut nắm lấy người tôi. Tôi không ngạc nhiên vì anh ấy không nắm chặt lấy tôi. Như thể nhẹ nhàng quấn lấy tôi, khuôn mặt và đôi mắt vàng của Karmeut tiến lại gần hơn.

"Ngươi là con chim may mắn của ta, ta thậm chí còn tự hỏi liệu ngươi có được Chúa gửi đến không? Mặc dù ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tin vào Chúa."



Tôi cảm thấy một sự chạm nhẹ vào mỏ của tôi. Đầu tôi trống rỗng khi nhìn thấy khuôn mặt Karmeut ngay trước mặt cùng với mùi cơ thể anh ta.

Uh, uh, uh, uh, cái này, uh, hôn, hôn! Anh đã hôn tôi phải không?! Hôn? Hôn?! Ồ? Huh? Huh?!

Đôi mắt vàng dịu dàng cong lên. Môi Karmeut mềm mại. Anh ấy xoa đầu tôi với một nụ cười đẹp trai khủng khϊếp.

"Đừng rời bỏ ta. Hãy ở lại với ta. Nếu ngươi thực sự là con chim may mắn của ta... nếu ngươi ưu ái ta... hãy giúp ta, giống như ngươi đã làm trong rừng."

Anh ấy giống như một đứa trẻ. Vâng, anh ấy như một đứa trẻ.

Có ai lại có một đứa trẻ như thế này? Giống như một đứa trẻ sắp khóc sau khi nghĩ đến cảm giác mất mẹ. Có cảm giác như đứa trẻ đang nắm lấy gấu quần áo của bạn khi được hỏi.

Có lẽ đó không phải là ví dụ phù hợp...nhưng cảm giác đó cứ đến với tôi.

Đây có phải là mặt khác của nhân vật Karmeut? Hay đây chính là con người thật của anh? Bản thân chưa hoàn toàn trưởng thành khi chưa trở thành hoàng đế? Anh tuyệt vọng, như một đứa trẻ. Mặc dù nó không đúng với anh ấy... Kỳ lạ thay, tôi có thể hiểu được.

Nếu tôi là con người, liệu tôi có thể nhìn thấy điều này không?

Không, điều đó là không thể được. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy tự hào khi trái tim tôi tràn ngập niềm hân hoan.

Mặt khác, tôi không thể nói rằng mình sẽ giúp đỡ vì tôi không phải là con người.

--nhưng tôi biết cách truyền đạt ý mình mà không cần phải nói ra!

Tôi ngẩng đầu lên và đặt mỏ của mình lên môi anh ấy. Tôi có thể cảm thấy mặt mình đang nóng bừng.

Cảm ơn Chúa...! Bởi vì mặt tôi không thể đỏ được vì tôi là một con quạ!

Ừm, nhân tiện, nó thực sự rất mềm. Tôi rất tiếc khi chạm vào nó bằng cái mỏ cứng của mình......?

Nhưng Karmeut dường như không nghĩ vậy. Đôi mắt vàng tròn của anh dịu dàng cong lên và anh hôn lên đầu tôi.

Không giống như trên mỏ của tôi, sự tiếp xúc rõ ràng và ấm áp hơn mang lại cảm giác xấu hổ hơn trước, khiến lông tôi dựng lên.

Thấy tôi như vậy, Karmeut chỉ mỉm cười và dịu dàng vuốt ve lưng tôi.

Tôi có thể nghe thấy tiếng lạch cạch nhỏ của chiếc xe ngựa đang di chuyển, nhưng mọi sự của tôi đều tập trung vào nụ cười và bàn tay dịu dàng của Karmeut.

***

Một chiếc xe ngựa sang trọng được kéo bởi bốn con ngựa đã tiến vào thủ đô của Đế quốc Wolfric. Trong khi vuốt ve bộ lông của Rainelle, Karmeut nhìn thấy những con đường đông đúc, bầu không khí sôi động và Hoàng Cung tráng lệ ở phía xa. Đúng như mong đợi về thủ đô của một đế chế.

Rainelle, thật kỳ lạ, không từ chối vào l*иg ngoại trừ ngày đầu tiên.

Như thể nó hiểu rằng nó phải như thế này nên khi Karmeut mở cửa chuồng, nó thường tự mình bước vào và đậu thoải mái trên cá rô hoặc ngủ gật.

Karmeut lo lắng rằng nó sẽ bay đi nếu được đưa ra khỏi l*иg khi họ cắm trại hoặc lưu trú trong thị trấn, nhưng thật ngạc nhiên là chuyện đó đã không xảy ra.

Ngay cả khi nó bay, nó cũng sẽ không bay xa và người khác cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy con chim bay lượn quanh Karmeut và nhanh chóng đậu trên vai hoặc cánh tay anh khi nó được gọi.

Nó có thể bay đi bao nhiêu lần tùy thích, nhưng nó sẽ đến với Karmeut ngay khi được gọi, điều đó mang lại cho anh cảm giác hài lòng.

Họ phải mất năm ngày để đến được thủ đô. Nếu họ đến đó bằng phép thuật, họ có thể đến đó nhanh chóng, nhưng có Luwellin và những người theo anh ở đó. Đối với Karmeut, đó là một lựa chọn tốt nhất nên bỏ qua, vì sẽ rất nguy hiểm nếu có những thủ đoạn được thực hiện với nhóm của anh khi họ di chuyển trong không gian.

"Rainelle."

Nó đáp lại bằng tiếng kêu và đôi mắt tím của nó sáng lên. Karmeut nở một nụ cười nhẹ trước hành động của con quạ.

"Ngươi phải giữ im lặng khi chúng ta vào bến cảng, được chứ? Nếu không, ngươi có thể bị thương."

Một nửa là để hù dọa con quạ, nhưng anh lại có một nửa là thành thật. Anh biết Rainelle không phải là loài chim mang điềm xấu mà là loài chim đáng yêu và may mắn nhưng những người khác lại không biết điều đó.

Ngoài ra, vì tất cả các loại động thực vật quý hiếm đều được cất giữ trong Hoàng cung nên Rainelle có thể bị nhầm là vô tình lẻn vào và bị người ta đánh, hoặc Rainelle có thể bị động vật ăn thịt bắt.

Có lẽ lời nói chân thành của anh đã có tác dụng, bởi vì cơ thể Rainelle hơi cứng lại và gật đầu một cách mạnh mẽ. Cảnh tượng vô tình khiến Karmeut bật cười.

"À, thực sự, ngươi có thể hiểu lời nói rất tốt và hành động thật dễ thương" , Karmeut nghĩ.

Anh mở miệng định nói với người hầu.

"Hãy đặt cái l*иg vào phòng ta. Nếu ngươi đối xử với nó như một con thú hoang, ngươi sẽ phải chịu hậu quả."

Thật là đe dọa khi nói những điều như vậy với một nữ hầu thậm chí chưa từng có một vũ khí nhỏ nào trong tay. Vì là người hầu nên cô biết rất rõ những lời đó có ý nghĩa gì đó còn nghiệt ngã hơn cả cái chết nên sắc mặt cô tái nhợt. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tuân theo lời nói của anh.

Sau khi trả lời, cô di chuyển chiếc l*иg chứa con quạ một cách cẩn thận.

Con quạ trong l*иg tỏ ra lo lắng trong đôi mắt màu tím, nhưng nó không vùng vẫy hay kêu ca, điều này phù hợp với lời Karmeut bảo nó hãy im lặng.

Không, nói chính xác hơn thì nó có vẻ hơi sợ hãi. Karmeut cảm thấy tiếc cho điều đó và nghĩ, "Ta sẽ an ủi ngươi đàng hoàng sau giờ làm việc."

Một giọng nói không được chào đón vang đến tai Karmeut khi anh nghĩ điều đó trong đầu.

***