- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Bỗng Nhiên Tôi Trở Thành Quạ Đen
- Chương 2
Bỗng Nhiên Tôi Trở Thành Quạ Đen
Chương 2
*Góc nhìn của Rainelle
Có một màu vàng rực rỡ trong khu rừng xanh tươi! Ồ! Nó đang tỏa sáng! Ôi chúa ơi! Nó không chỉ là vàng! Tôi thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu của kim loại dưới ánh sáng mặt trời! Nó phải là một con người!
Tôi cố gắng làm dịu đi sự hồi hộp đang đập thình thịch trong l*иg ngực. Nếu kỳ vọng của tôi không được đáp ứng, tâm lý của tôi sẽ suy sụp!
Thay vì đến gần ngay, tôi ngồi trên một cái cây cách xa một chút và nhìn xem người đó đang làm gì?
Anh ấy đang làm gì? Ồ! Đầu tiên là anh ấy đẹp trai! Anh ấy trông sắc sảo quá! Uh, ừm, tôi nên diễn tả chuyện này thế nào nhỉ? Ô đúng rồi! Anh ta có vẻ đẹp tự nhiên khiến người khác phải ghen tỵ! Quần áo của anh ấy trông cũng khá đắt tiền và thanh kiếm trên thắt lưng của anh ấy cũng sáng bóng!
Tôi không nỡ rời mắt khỏi người đàn ông đó.
Chẳng lẽ là vì bị truy đuổi? Người đàn ông thở dốc nhưng khả năng trốn của anh ta rất tuyệt vời. Tôi có thể thấy người đàn ông đó đang ở trên cành cây, nhưng lũ Orc không thể nhìn thấy anh ta từ góc độ của chúng.
Điều đó thật tuyệt vời phải không? Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ dễ dàng bị nhận ra với màu tóc đó.
Nhưng lũ Orc đang di chuyển chính xác đến chỗ người đàn ông đó.
Dù người đàn ông có trốn kỹ đến đâu, nếu anh ta di chuyển, lá cây sẽ rung chuyển và rất có thể anh ta sẽ bị bắt. Nhìn cách anh ta đang thở hổn hển lúc này, sẽ là quá sức đối với anh ta khi đối phó với 5 con Orc.
Cái này! Tôi nghĩ mình có thể xây dựng một hình ảnh tốt với cơ hội này! Tốt tốt. Vậy thì tôi phải đuổi lũ Orc đi!
*Góc nhìn của Karmeut
"Chết tiệt---", người đàn ông nín thở trong khi ấn một tay vào bên hông.
Chất lỏng có mùi tanh đang rỉ ra mà anh cảm nhận được trên lòng bàn tay đang nói với anh rằng vết thương không sâu nhưng cũng không nông.
Nhưng thậm anh ta chẳng lo lắng gì về điều đó. Anh ta nghĩ rằng nếu anh ta tập trung vào việc điều trị vết thương của mình trong khi lũ Orc đang đến gần, anh sẽ chỉ khiến sự hy sinh của các hiệp sĩ của mình trở nên vô ích.
"--- Có phải Luwellin không? Không, anh ấy là người duy nhất có thể làm được việc như thế này."
Ngoại trừ đây là một sai lầm, không có cách nào giải thích được tình huống này.
Là đại hoàng tử, anh không thể thức tỉnh được sức mạnh từ huyết thống của mình, nhưng anh phải làm được điều đó để không mất đi quyền kế vị.
Ngay cả khi sức mạnh của mình không thức tỉnh, để chứng tỏ mình không thua kém các thành viên khác trong hoàng tộc đã thức tỉnh sức mạnh, người đàn ông đã phải nghiến răng và vượt qua tình thế nguy hiểm như đang bước đi trên một con đường đầy dao găm.
Đó là lý do tại sao anh không từ chối lời mời đi săn, giải tỏa mệt mỏi và giải trí của Bá tước Falun.
Nếu được một quý tộc khác đề nghị, anh sẽ từ chối, nhưng Bá tước có quá nhiều quyền lực vì ông ta sở hữu Lãnh thổ Falun, nơi có kho thóc dồi dào và kéo dài đến tận cùng Dãy núi Equirin, nơi có những quặng sắt chất lượng cao. Làm sao anh có thể từ chối cơ hội xây dựng tình bạn với một quý tộc, người mà anh muốn ông ta ở phe mình?
"Thật là ngu ngốc. Mình không thể tin được là mình đã dơi vào nguy hiểm vì vội vàng."
Ngay cả khi các thành viên hoàng gia khác đến thăm Bá tước, họ cũng sẽ không chỉ ra rằng họ đang cố gắng lôi kéo ông về phe mình như anh. Anh không biết rằng Bá tước sẽ đứng về phía Luwellin.
Không, đó chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng khả năng cao là vậy. Bá tước Falun có vẻ miễn cưỡng nói chuyện với Luwellin. Không phải Bá tước không thể gần gũi hơn mà vì sợ sẽ phản tác dụng - mà đúng hơn, tất cả chỉ là diễn kịch. Anh không ngờ rằng đó lại là một mưu đồ để kéo anh vào bẫy.
Càng nghĩ, anh càng tức giận với chính mình vì đã tin một thứ như vậy. Anh ta đang nghiến răng.
Đã quá muộn để hối hận. Anh ta không mang theo nhiều hiệp sĩ vì anh ta chỉ đi săn.
Cuối cùng, họ đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ anh.
Để không lãng phí sự hy sinh của họ, anh phải sống sót trở về.
"Cạch"
Đầu anh quay sang tiếng kêu trầm, nặng nề và khó chịu. Những chiếc lông vũ màu đen bóng giữa những cành cây thu hút sự chú ý của anh.
Đó là một con chim ăn xác chết. Một con chim mà anh luôn nhìn thấy ở chiến trường và nghĩa trang. Một con chim tượng trưng cho cái chết. Nó đang nhìn chằm chằm vào anh.
Nó muốn ăn thịt tôi sau khi tôi chết à? Ăn thịt tôi sau khi tôi bị lũ Orc gϊếŧ chết?
Anh trừng mắt nhìn con quạ, nó dường như đang cười nhạo mong muốn được sống sót trở về của anh.
Anh ấy không cố gắng đến thế chỉ để chết như thế này. Điều đó có nghĩa là những hiệp sĩ đã cam kết trung thành với anh ta và bị lũ Orc gϊếŧ chết đã phí mạng một cách vô ích!
Nếu không phải vì vết thương của anh và việc anh đang bị lũ Orc truy đuổi, anh đã đuổi nó đi ngay lập tức. -Nhưng anh có thể làm được gì. Anh ta chỉ cố gắng nín thở hết mức có thể và chờ đợi lũ Orc đi ngang qua, tìm cơ hội chạy trốn khỏi nơi này.
Con quạ mở mỏ và đóng lại. Nó đã nhìn chằm chằm vào anh một lúc. Đột nhiên, nó nghiêng đầu, dang rộng đôi cánh và bắt đầu kêu.
"Quác-quác-quác-".
Anh cảm thấy rất hoảng sợ.
Có nên ném đá để gϊếŧ quạ không? Nếu con quạ tiếp tục kêu như thế này, vị trí của mình sẽ bị lộ. Nếu mình không xử lý nó trước thì------!
Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu rẽ sang một hướng hoàn toàn khác so với những gì người đàn ông mong đợi. Con quạ bắt đầu kêu, dang rộng đôi cánh và bay đi. Nó bay về phía lũ Orc.
"Chuých-chuých?!"
"Chuých! Chuých! Là con quạ. Chuých!"
"Nó đang bay về phía đó đó, chuých!
"Tôi nghĩ nó đã nhín thấy thứ gì đó sáng bóng. Chuých! Có thể nó đã nhìn thấy thanh kiếm của con người, chuých!
"Hoặc có thể nó đã nhìn thấy xác người. Chuých! Hắn bị thương nên có thể giờ đã chết rồi. Chuých!"
Lũ Orc biết rằng loài quạ thích những thứ sáng bóng và ăn xác chết nên chúng bắt đầu chạy theo sau con quạ đang bay và kêu chít chít.
Người đàn ông, người đã theo dõi các sự kiện từ nơi ẩn náu của mình, không thể che giấu sự bối rối của mình và ngơ ngác nhìn về hướng lũ Orc và con quạ đang hướng tới. Rõ ràng là con quạ đã nghiêng đầu khi nhìn anh. Nhưng tại sao?
Anh cảm thấy đầu mình đang hỗn loạn, nhưng có một điều rõ ràng. Bây giờ chính là cơ hội ngàn vàng để anh rời khỏi nơi này.
Anh này có một cơ hội, và anh không ngu ngốc đến mức lãng phí nó một cách vô ích.
"Ờ..."
Ôm chặt bên sườn vẫn đang rỉ máu từng chút một, anh nuốt một tiếng rêи ɾỉ và đứng dậy khỏi tư thế ngồi. Đầu tiên, anh phải cầm máu. Khi ngửi thấy mùi máu, anh không thể bỏ qua khả năng bị tấn công không chỉ bởi quái vật mà còn cả những con thú nhạy cảm.
Anh lẩm bẩm rằng mình không nên chết, sau đó anh bắt đầu bước đi với những bước đi hơi loạng choạng. "Tôi không thể chết như thế này". Ý nghĩ gần như trở thành nỗi ám ảnh đó đã thúc đẩy anh tiến về phía trước.
*Góc nhìn của Rainelle
Nếu lũ Orc không đi theo tôi, tôi quyết định thử chế nhạo chúng bằng cách tấn công vào mặt một con Orc, khıêυ khí©h chúng đuổi theo tôi, nhưng ngay khi chúng nhìn thấy tôi, chúng liền "drap-drap-drap-" (tiếng bước chân). Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên trước hành vi của chúng cứ theo tôi mãi mãi. Nhưng tôi đã đạt được mục tiêu của mình! "Lũ Orc đã rời đi!"
Nếu đây là một trò chơi thì cụm từ hệ thống như vậy sẽ xuất hiện. Tôi vỗ cánh thật mạnh.
À, tôi dễ bị chú ý hơn trong rừng vì tôi có bộ lông màu đen! Tôi phải nhanh chóng tiêu diệt lũ Orc này để quay lại với anh ta!
Tôi bay qua một vách đá để họ không thể đuổi theo tôi, rồi tôi nghe thấy những âm thanh bối rối từ bên dưới. Tôi nên nói gì đây? Buồn cười đến mức tôi phải nhịn cười khi muốn cười khúc khích. Nếu bây giờ tôi cười, lũ Orc sẽ cố gắng đuổi theo tôi lần nữa.
Để tránh điều đó, trước tiên tôi bay cho đến một khoảng đủ xa, sau đó quay lại nơi tôi nhìn thấy người đàn ông đó. Tôi hơi lo lắng rằng tôi sẽ không thể tìm thấy anh ấy.
Bản năng quạ mau phát huy tác dụng đi! Động vật có bản năng tốt hơn con người!
Anh ấy là người quý giá đầu tiên tôi gặp kể từ khi tôi trở thành một con quạ! Và anh ấy đẹp trai! Đó là lý do tại sao tôi phải tìm anh ấy!
Tôi bay mạnh đến nơi mà tôi đã nhìn thấy người đàn ông trước đó.
Mmm- Mmm- Tôi chắc chắn rằng tôi đã nhìn thấy anh ta trước đây.
Tất nhiên là tôi không gặp trực tiếp anh ấy. Tôi không biết đó là tiểu thuyết hay trò chơi, nhưng tôi nghĩ tôi cũng từng thấy bối cảnh đó trước đây------Thật hợp lý nếu tôi nghĩ về nó. Tình tiết bị quái vật truy đuổi đã lập đi lập lại đến mức chán ngấy.
Ummmngh, tôi không có đủ thông tin để biết về nơi này!
Nếu tôi muốn biết mình đang ở đâu, tôi cần phải bám theo anh chàng đó.
Cảm thấy mục đích tìm kiếm anh ta đó trở nên mạnh mẽ hơn, tôi vỗ cánh mạnh mẽ hơn. Phải mất một chút thời gian để đến nơi mà tôi nhìn thấy anh khi tôi bay xa hơn tôi nghĩ để dụ lũ Orc.
Làm sao tôi biết được? Có máu trên nền đất. Ồ, khen ngợi bản năng của con quạ. "Tôi thực sự đã bay đúng đường phải không?!", "Tôi sẽ đi theo hướng này". Tôi bay đến đây với một cảm giác mơ hồ quá!
Nhân tiện, anh ta chắc hẳn đã bị thương khá nặng. Vì anh ấy đang ôm chặt bên hông nên tôi đoán rằng anh ấy đã bị thương, nhưng nhiều máu thế này---, tôi không nghĩ vết thương nông lắm?
Có vết máu nên không khó để lần theo.
Nhưng! Tôi không thể chỉ đuổi theo anh ấy được! Cây thuốc! Một loại cây có thể cầm máu khi bạn bị thương! Tôi sẽ tìm nó và mang nó đến cho anh ấy! Thế thì anh ấy sẽ bớt cảnh giác hơn phải không? Tôi cũng đã thoát khỏi lũ Orc đó!!
Tôi nhìn xung quanh. Có những loài thực vật trông giống như cỏ dại và cũng có những loài thực vật tôi chưa từng thấy trước đây.
Nhưng thật kỳ lạ, tôi đã có thể tìm ra công dụng của một số loại cây đó. Nếu bạn hỏi tôi làm thế nào, tôi cũng không biết. Tất cả đều trông giống nhau, làm thế nào để bạn phân biệt chúng?
Theo nghĩa đó, chẳng phải những người phụ nữ thu thập thảo mộc thật tuyệt vời sao? Tôi không thể phân biệt được chúng cho dù tôi có nhìn chúng thế nào đi chăng nữa.
Tôi không biết đó có phải là bản năng hay không, tôi chỉ có linh cảm mạnh mẽ rằng thực vật sẽ có tác dụng đặc biệt.
Ừm-Có những loại cỏ chữa đau bụng và những bụi cây có trái ngon, nhưng không phải có loại cây có thể cầm máu sao?
Tuy nhiên, đó chỉ là một linh cảm.
Tôi đang cân nhắc xem nên ưu tiên tìm anh ta hay tìm dược thảo. Tôi quyết định anh ta trước. Biết đâu trên đường đi tôi sẽ tìm được thảo mộc.
Cố gắng phớt lờ sự thật rằng tôi không có buff nào, tôi bay theo dấu vết máu. Sau đó một lúc, tôi tìm thấy một suối nước nhỏ.
Ồ, cái gì thế này? Bạn gửi nó cho tôi vì bạn cảm thấy tiếc vì đã cho tôi một thân quạ? Nước! Đó là nước!!
Tôi vui mừng đến nỗi quên mất anh ta trong giây lát.
Có nước thì sẽ có cá phải không? Tôi rất vui mừng! Tôi khát nước quá, tôi đi uống nước đây!!
Tôi rất hào hứng khi tìm thấy nước, nhưng tôi không hạ cánh ngay cạnh mặt nước. Cho dù bờ suối có an toàn đến đâu thì việc cẩn thận cũng không tệ.
Vì nước là yếu tố thiết yếu cho sự sống của động vật nên vùng bờ sông, suối giống như một vùng trung lập.
Bạn biết đấy, nó xuất hiện trong các video về đời sống động vật. Mặc dù uống nước cách xa nhau nhưng ngựa vằn ăn cỏ và sư tử ăn thịt lại uống nước cùng nhau.
Chắc chắn, ở thảo nguyên nơi khan hiếm nước, bạn có thể bị cá sấu tấn công khi đang uống nước và sang thế giới bên kia ngay lập tức...
Không, hãy cẩn thận nhé, tôi không muốn trở thành thức ăn của động vật ăn thịt. Lycaon* ăn ruột con mồi khi chúng còn sống! Tôi không muốn đi như vậy! Ô ô ô (khóc)!!
(*Lycaon là một chi động vật có vυ" trong họ Chó, bộ Ăn thịt.)
Ý tôi là, ngay cả khi đây là một thế giới giả tưởng, đây cũng là một thế giới thật, nên tôi nhìn xung quanh và nghĩ rằng mình có thể bất ngờ bị một con vật nhảy lên và bắt lấy.
Được rồi, tốt. Chưa có gì có vẻ nguy hiểm cả. Ừm. Sau đó tôi có thể hạ cánh và uống nước, phải không?
Đáp xuống mặt nước, tôi nhúng mỏ mình vào dòng nước chảy.
À, ừ----!! Tôi không thể hút nó vào như con người được! Ặc, khó uống quá!
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đặt mỏ xuống, cho nước vào, ngẩng đầu lên rồi nuốt nước.
Haiz, uống khó quá.---Hả?
Tôi chợt cảm thấy muốn bay lên. Tôi nên nói thế nào đây? Tôi sẽ lo lắng nếu tôi không di chuyển ngay lập tức! Tôi có nên nói rằng có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng không?
Dù sao đi nữa, không bỏ qua giác quan của mình, tôi bay và nhìn xuống.
Ồ! Màu vàng! Lung linh!! Người đàn ông đó, tôi đã tìm thấy anh ta!
Đó là người tôi đã nhìn thấy trước đó.
Vậy là anh ấy ở đây. Người này đang cố uống nước phải không? Nhân tiện, anh ấy thực sự nổi bật với mái tóc vàng của mình. Đó là một màu sắc thực sự đẹp.
Tôi ngồi trên cành cây gần đó và khóc một chút vì sung sướиɠ.
Đôi mắt vàng như mái tóc của anh ấy nhìn tôi một lúc rồi quay đi.
Tôi hơi tổn thương trước vẻ cảnh giác và thái độ không được chào đón của anh ấy.
Vì bạn mà tôi đã bị lũ Orc truy đuổi!! Hah, bạn không biết rằng tôi là con quạ đã xua đuổi lũ Orc sao? Những con vật cùng loài đều trông giống nhau trừ khi bạn nhìn kỹ. Khả năng là vô hạn, bạn biết đấy!
Hmmm, nhưng dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn nghĩ mình đã gặp anh ấy ở đâu đó. Tôi có nhìn thấy anh ấy trên bìa một cuốn tiểu thuyết không? Hay là khi tôi đang chơi một trò chơi dành cho nữ? Ờ, khó nhớ quá! Thôi nào trí óc của tôi, vào cuộc nào! Làm việc đi, tế bào não! Tế bào thần kinh! Tôi cần phải nhớ để biết mình đang ở đâu!!
À đúng rồi, anh ấy bị thương. Vẫn còn chảy máu phải không? Hmm, vậy việc tìm kiếm thảo dược là ưu tiên hàng đầu phải không?
Đầu tiên, tôi cần phải nâng cao mức độ ưa thích của anh ấy với mình! Hiện tại, người đó là ai không quan trọng. Điều quan trọng là anh ấy là người đầu tiên tôi gặp ở đây! Tôi chỉ biết là tôi đã gặp anh ấy trong rừng thôi!
Ai đó sẽ đưa tôi đến nơi con người sinh sống!
Tôi sẽ trở thành một con thú cưng dễ thương! Bằng cách đó, tôi sẽ không phải ăn côn trùng!
Chỉ mong muốn rằng tôi không phải ăn côn trùng đã khiến anh ấy trở nên rất, rất quan trọng đối với tôi. Vì vậy, để tìm kiếm dược liệu, tôi đã dang rộng đôi cánh và bay đi.
Hãy tìm loại thảo mộc có thể cầm máu. Tôi cũng sẽ thêm trái cây ngọt làm phần thưởng! Vâng, thức ăn là tốt nhất!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Bỗng Nhiên Tôi Trở Thành Quạ Đen
- Chương 2