Chương 14

*Góc nhìn của Karmeut

Nếu Karmeut chưa thức tỉnh thì đó là một đề nghị rất hấp dẫn.

Sở dĩ Karmeut trước khi thức tỉnh lại tranh giành quyền kế vị với Luwellin là vì anh chưa thức tỉnh. Tất nhiên, bất chấp sự thật rằng đối phương đã thức tỉnh, chính nỗ lực và khả năng của Karmeut đã thu hút được những thế lực chiếm ưu thế hơn một chút so với Luwellin.

Nếu anh có thể thức tỉnh thì việc giành được quyền kế vị thậm chí không phải là vấn đề.

Và ngay cả trong tình hình hiện tại, lời đề nghị tặng Crobalock vẫn rất hấp dẫn. Ngay cả khi Karmeut không ăn nó, anh ấy vẫn có thể có sự trung thành của người khác bằng cách đưa nó cho những người có thành tích lớn.

"Đưa cho ta... ngài chưa bao giờ nghĩ đến việc tự mình ăn nó sao?"

"Tất nhiên, không phải là tôi không làm vậy... Nhưng tôi có dòng máu Hoàng gia chảy trong cơ thể. Nếu tôi ăn Crobanlock, khả năng cao là tôi sẽ "thức tỉnh" giống như Hoàng tử Luwellin. Và điều đó là không theo ý muốn của tôi. Tôi là một pháp sư quyết định bước đi trên con đường ma thuật. Tôi không phải là người giành lấy quyền lực thông qua dòng máu Hoàng gia. "

Karmeut vô thức mỉm cười trước lời nhận xét ngây thơ đó.

"-Ta hiểu rồi. Vậy ta xin thề. Nếu ta trở thành hoàng đế, chi phí nghiên cứu của Hầu tước Namuel sẽ do Hoàng gia chi trả."

Đôi mắt xanh của người pháp sư mở to. Và rồi anh ấy trả lời với giọng nhẹ nhàng trong khi cúi đầu một cách duyên dáng.

"Kể từ thời điểm Điện hạ lên ngôi, kiến

thức và phép thuật của tôi sẽ là của người."

Karmeut gật đầu với vẻ hài lòng. Thật đáng mừng khi một người có thể trở thành pháp sư hạng 5 khi còn trẻ, hay nói cách khác: một thiên tài, lại dâng hiến Crobanlock và lòng trung thành của mình cho anh.

Tất cả những gì còn lại là chớp lấy cơ hội và hạ bệ Luwellin.

Hắn trở nên kiêu ngạo khi biết rằng mình là người duy nhất thức tỉnh và bỏ bê việc tập luyện. Nếu tôi để đứa em trai ngu ngốc hành động như thể mình là người mạnh mẽ nhất phải đối mặt với thực tế--

Cậu ta sẽ thể hiện kiểu biểu cảm nào cơ chứ?

Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Karmeut khi anh tưởng tượng, nó thật quyến rũ nhưng cũng sắc bén như một con thú đang săn mồi.

Karmeut, người đã kết thúc cuộc trò chuyện với Namuel một cách hài lòng, chỉnh lại chỗ ngồi của mình. Ngoài ra còn có một vụ thu hoạch lớn khi có được Crobanlock, vì vậy anh bắt đầu cảm thấy thoải mái.

Khi cảm thấy vai mình nhẹ đi sau tiếng vỗ cánh, Karmeut thầm thở dài. Đôi mắt của Namuel dán chặt vào Rainelle, người đang nghiêng đầu khi đột nhiên đáp xuống bàn.

Con quạ đang vẫy đuôi, chớp chớp đôi mắt tím xinh đẹp và gõ gõ mỏ gần chiếc đĩa đựng trái cây sấy khô. Và nó kêu một chút.

Karmeut đang định nhặt một trái cây trong khi vô thức mỉm cười trước hành động gõ lên bàn thay vì đĩa của Rainelle, có lẽ là để xin một trái cây sấy khô, thì,

"Đây, ngươi muốn cái này à?"

Tay Namuel đã đưa ra một trái cây sấy khô cho Rainelle trước khi Karmeut kịp nhặt lên.

Nhìn thấy Rainelle đang lấy trái cây được đưa ra bằng mỏ, nuốt nó một cách ngon lành và kêu lên vui vẻ, Karmeut hướng ánh mắt về phía Namuel.

"Nó là một con chim thông minh và lịch sự. Có cảm giác như kiến

thức của tôi về loài quạ đang bị giới hạn vậy."

Namuel nheo mắt cười nhạt, nhặt một quả khác và đưa cho Rainelle. Con quạ nghiêng đầu kêu nhỏ và bước đến gần Namuel.

Sau khi do dự một lúc, nó mổ nhẹ vào trái cây khô. Rainelle, người lần lượt nhìn Namuel và trái cây khô trong khi chớp đôi mắt tím, cuối cùng cũng ăn trái cây một lần nữa.

Đôi mắt Rainelle lấp lánh và nó từ từ tiến lại gần Namuel. Khi con quạ kêu lên một tiếng nhỏ và vỗ nhẹ đôi cánh, Namuel nghiêng đầu hỏi:

"Tôi có thể nuôi nó được không?"

"...nếu Rainelle cho phép."

Đôi mắt xanh lục của Namuel ánh lên sự ngạc nhiên trước câu trả lời muộn màng nửa vời của Karmeut, nhưng sau đó anh tập trung sự chú ý vào con quạ.

Những chiếc lông mịn và bóng không chỉ có màu đen. Những chiếc lông vũ sẫm màu, tùy góc nhìn có màu tím và xanh, hấp dẫn đến không ngờ.

Đôi mắt lấp lánh như ngọc của nó càng sáng lên đầy tò mò, và cách nó nhìn phản ứng của Namuel khi nhìn chằm chằm từ trên cao thật khó tin rằng đó chỉ là một con chim.



Con quạ lắc đầu khi nó mở và đóng mỏ trước hành động của vị pháp sư, người đã cẩn thận đưa tay ra. Namuel kiên nhẫn chờ đợi Rainelle đến gần trước, sự chờ đợi không kéo dài lâu.

Từng chút một, con quạ lại gần bàn tay anh và gõ gõ mỏ vào đầu ngón tay anh. Với đôi mắt tím nhấp nháy và tư thế vẫn giữ nguyên, Namuel lấy hết can đảm. Anh đưa tay vuốt ve đầu nó.

Anh đưa tay lên và xoa đầu.

Cảm giác mượt mà của lông nó bám vào lòng bàn tay vị pháp sư. Rainelle kêu lên một tiếng nhỏ và dụi đầu vào lòng bàn tay Namuel.

Sau đó, do Rainelle nằm xuống dưới lòng bàn tay anh như một con mèo đang bới chăn nên Namuel đột nhiên vuốt ve thân mình con quạ.

Có lẽ thích điều đó, Rainelle nheo mắt khi nó kêu lên một tiếng mãn nguyện. Sau đó, như thể đang hành động dễ thương, con quạ dụi mỏ vào ngón tay của Namuel.

Hành động đó mang lại nụ cười trên môi vị pháp sư.

"Dễ thương quá. Quạ vốn là một loài chim quyến rũ phải không?"

"...À, đây là lần đầu tiên ta nuôi quạ nên ta không biết."

Có vẻ như Rainelle không quan tâm nhiều đến cuộc trò chuyện của họ. Rainelle nhảy lên cánh tay Namuel. Sau đó, nó dùng mỏ cắn vào gấu áo choàng của anh rồi thả ra, như thể đang chơi đùa.

Vị pháp sư vô tình tưởng rằng đôi mắt tím lấp lánh giống hoa Violet, nhận ra rằng ánh mắt của con quạ đang dán chặt vào một chỗ.

"Aah... chắc hẳn cậu có hứng thú. Chà, quạ thích những thứ lấp lánh."

Namuel vừa nói vừa dùng tay chạm vào chiếc kính khiến đôi mắt quạ càng sáng rực hơn. Namuel mỉm cười và lắc nhẹ đầu khi nhìn quả bóng lông xù giống như một chú cún con.

"Xin lỗi, nhưng cậu không thể chơi với nó được."

Con quạ cụp cánh như hiểu được lời anh nói. Vị pháp sư lại cười khi Rainelle vẫn nhìn chằm chằm vào cặp kính của mình, như thể không thể bỏ cuộc và không muốn có bất kỳ sự hối tiếc nào. Nó thậm chí còn kêu lên khe khẽ như thể đang thất vọng.

Có lẽ cảm xúc của Rainelle mạnh mẽ đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng đủ hiểu nó đang nghĩ gì. Rõ ràng đó là một con vật chứ không phải con người, nhưng thật kỳ lạ khi nó có thể biểu lộ cảm xúc nhiều đến vậy.

Người pháp sư nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó như để xoa dịu nó.

"Tôi không thể đưa cho cậu kính nhưng tôi có thể cho cậu đồ ăn...Cậu có muốn thêm một chút không?"

Nói xong, Namuel nhặt một quả khô đưa tới trước mỏ Rainelle, Rainelle ăn không chút do dự.

Sau đó, khi nó bắt đầu di chuyển chậm rãi trên cánh tay anh như thể đang ngồi trên vai anh,

"Rainelle, lại đây."

Đầu con quạ quay phắt lại. Sau đó, Rainelle kêu lên như hiểu ra rồi bay thẳng tới vai Karmeut. Vuốt ve đôi cánh của Rainelle trên vai anh (Karmeut) bằng một tay, Karmeut nói với giọng u ám lạ lùng.

"Thật tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên ta thấy Rainelle cởi mở với người khác như vậy."

"...vậy à? Thật kỳ lạ. Nó có tính cách quyến rũ đến mức nó có nhiều khả năng cư xử theo cách này với người khác."

Vừa nói, vị pháp sư vừa nhìn con quạ cưng của hoàng tử với một cảm giác tiếc nuối lạ lùng. Đôi mắt tím nhìn vào đôi mắt xanh lục của anh. Con quạ ngẩng đầu kêu một tiếng nhỏ như muốn đến chỗ Namuel lần nữa, giật mình khi cảm thấy có một bàn tay đặt trên lưng.

"Sẽ làm phiền ngài nếu điều đó còn diễn ra nữa. Ta xin lỗi."

" ---Ồ không. Làm sao tôi có thể thấy khó chịu khi thấy thú cưng của hoàng tử tỏ ra dễ thương? Vậy thì, xin lỗi, nhưng có vẻ như tôi cần phải tiếp tục với một nghiên cứu còn dang dở."

"Vậy sao? Ta sẽ không ngăn cản ngài."

Hoàng tử sau đó nhớ lại nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của vị pháp sư trước đó. Karmeut cau mày, Namuel vội vàng tạm biệt rồi rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại và có thể nghe thấy chuyển động bước đi của anh ấy, Karmeut thở dài một hơi và rút lại bàn tay đang đặt trên lưng Rainelle.

"...Rainelle."

Khi anh gọi với giọng trầm và buồn bã, Rainelle bước từ vai anh xuống bàn trong khi hơi cảnh giác. Nhìn thấy hành động của Rainelle, đôi mắt Karmeut co giật một cách kỳ lạ, sau đó anh dùng ngón tay nắm lấy cái mỏ đen và cứng của nó. Anh lắc nhẹ nó.



"Ngươi thích Namuel đến vậy sao?"

Rainelle đã quan sát đôi mắt của Karmeut, lại ngồi tựa vào vai anh trong khi kêu nhẹ nhàng ngay khi anh thả mỏ của nó ra. Và một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi Karmeut khi Rainelle cẩn thận dụi chiếc mỏ đen của nó lên má hoàng tử.

"...Ta thực sự kỳ lạ. Ta không thể tin được là ta lại cảm thấy khủng khϊếp khi thấy ngươi cư xử dễ thương với người khác. Việc ngươi thích không phải là điều xấu, nhưng.."

Tay Karmeut vuốt ve lưng Rainelle. Bộ lông chắc mịn. Hoàng tử đang tận hưởng cảm giác đó, thì thầm trong khi bĩu môi như một đứa trẻ hờn dỗi,

"Ta cảm thấy như đang mất ngươi."

Nghe những lời đó, con quạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng. Rainelle đã bất động được một lúc, đột nhiên vỗ cánh và lao vào vòng tay của Karmeut. Hoàng tử nhất thời bất ngờ trước hành động của con quạ. Con quạ vẫy đuôi.

Khi không có phản hồi, Rainelle nhìn lên, nghiêng đầu và phồng lông lên. Sau đó, nó ngọ nguậy như đang ở trong một cái tổ ấm áp rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hành động của nó như muốn nói rằng nơi an nghỉ của nó là trong vòng tay của Karmeut nên đôi mắt vàng cong lên một cách thỏa mãn.

Khi anh đưa tay ra và vuốt ve đầu nó, Karmeut mỉm cười trước hành động dễ thương của nó khi dùng mỏ cắn vào đầu ngón tay anh. Anh vùi mặt vào lưng nó và rúc vào người nó một chút. Đôi cánh của Rainelle khẽ rung lên trước hành động yêu thương.

Thực sự thì sao ngươi có thể đáng yêu đến vậy?

Karmeut vuốt ve lông vũ của Rainelle, nghĩ rằng nên bắt Rainelle đeo một chiếc vòng cổ để chứng minh Rainelle là con quạ của mình.

Trong khi cảm nhận sự mượt mà của lông vũ Rainelle, anh tinh nghịch gõ nhẹ vào mỏ của nó, sau đó tiếp tục dùng ngón tay xoa xoa mỏ.

Anh cảm thấy hài lòng không thể diễn tả bằng lời và đôi mắt vàng của anh cong lên.

Trong khi thưởng thức hết vẻ dễ thương của Rainelle, Karmeut hướng ánh mắt về phía Crobanlock đang nằm trên bàn. Hoàng tử một tay chạm vào lông vũ của Rainelle, tay còn lại đưa ra nhặt trái cây. Anh đưa Crobanlock lại gần chóp mũi và ngửi.

Đó là mùi hương mà anh chỉ ngửi thấy một lần: khi anh ăn Crobanlock mà Rainelle mang cho anh trong rừng.

Đó chính là mùi hương mà mình đã ngửi thấy lúc đó. Mùi hương khá êm dịu. Ít nhất thì điều đó có nghĩa là Namuel đã đưa cho mình đồ thật.

Cầm Crobanlock, hoàng tử đau đớn.

Mình nên đưa cái này cho ai? Ai có thể sống sót khi ăn quả có tác dụng phụ chết chóc nếu họ không thức tỉnh được?

Và trong số những người đó, ai sẽ trở thành người đóng góp xây dựng của đế quốc khi mình trở thành hoàng đế?

Rồi đột nhiên, ánh mắt anh hướng về Rainelle. Vẻ ngoài của con quạ thích được Karmeut chạm vào giống như một con mèo, đơn giản là dễ thương trong mắt hoàng tử.

Điều gì xảy ra nếu một con quạ ăn trái cây này?

Tâm trí Karmeut trở nên phức tạp trước câu hỏi bất ngờ.

Con quạ sẽ thức tỉnh? Mình thậm chí không thể tưởng tượng được kết quả sẽ như thế nào.

Loại quả này rất khó có được ngay cả đối với Hoàng gia. Nó còn không đủ cho con người ăn, vậy ai sẽ đưa nó cho động vật?

Tuy nhiên, trái ngược với niềm tin của Namuel, hoàng tử đã thức tỉnh.

Mình tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu mình ăn hai trái, nhưng chỉ để tìm câu trả lời cho câu hỏi đó thì quá tốn kém. Hơn nữa... cho Rainelle ăn cũng không đáng để cân nhắc.

Sẽ thật tuyệt nếu Rainelle thức tỉnh, nhưng nếu Rainelle chết thì sao?

Chỉ giả định đó thôi cũng khiến anh cảm thấy muốn bệnh, nên Karmeut lắc đầu mà không nhận ra. Rủi ro là quá lớn. Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi Rainelle thức tỉnh, nhưng anh ấy không thể mạo hiểm mạng sống của Rainelle.

"Mình sẽ phải suy nghĩ xem nên đưa cái này cho ai."

Suy nghĩ một cách hợp lý, Karmeut cần nhét Crobanlock vào túi/tay của mình trước. Nó quá quý giá nếu để nó không được giám sát, vì vậy anh nghĩ đến việc giữ nó ở một nơi mà chỉ mình anh biết.

Đôi mắt tím lấp lánh khi nhìn chằm chằm vào thứ quả giống như viên ngọc màu xanh.

***