Chương 12

*Góc nhìn của Karmeut

"Ồ? Và đó là cái gì vậy?"

"Anh có nghiêm túc không khi nói với Bệ hạ rằng anh sẽ đảm bảo quyền kế vị?"

Người anh trả lời em trai mà không vòng vo nữa, đôi mắt vàng sáng lên lạnh lùng.

"Ừ. Không phải nên sớm quyết định thôi sao? Ai sẽ là hoàng đế tiếp theo, ai sẽ chết?"

Nghe được những lời đó, Luwellin nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên.

"Ha! Tôi không ngờ được nghe điều đó từ anh. Một tên ngốc chưa thức tỉnh đấy!"

"Anh không nghĩ đó là điều đúng đắn khi nói về một đứa trẻ không biết suy nghĩ, người không thể có hoàn toàn quyền kế vị mặc dù đã thức tỉnh."

Khuôn mặt của hoàng tử, người được biết đến là người thức tỉnh duy nhất trong số các anh chị em, méo mó như một ác quỷ. Nhưng lời nói của anh trai hắn vẫn chưa kết thúc. Anh nhìn Luwellin với nụ cười tự mãn trong đôi mắt vàng và nói,

"Không phải cậu đã có cơ hội xoa dịu các quý tộc khi anh đi vắng sao? Nhưng khi thấy cơ hội đó bị lãng phí, cậu cũng không ghê gớm đến thế. A, cậu là một kẻ ngốc, vậy nên cậu chắc chắn đã dùng sức mạnh do thức tỉnh thay vì có một bộ não. Anh xin lỗi. Cậu là em trai duy nhất còn lại của anh, nhưng anh đã không tính đến việc chỉ số IQ của cậu bị giảm xuống. Từ giờ trở đi, liệu anh có cần nói đơn giản hơn không?

"Graaahh!"

Vào lúc đó, Luwellin hét lên. Khoảnh khắc tiếp theo, một con sói đang đứng ở chỗ Luwellin. Con sói có bộ lông màu vàng sẫm giống như tóc của Luwellin đang nhe răng ra. Nó chỉ lớn bằng một nửa con sói bình thường.

Karmeut nhướng mày khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Nó luôn luôn nhỏ thế này à? Ngay cả khi mình nhớ lại lần thức tỉnh đầu tiên của mình, cũng không hề nhỏ như vậy.

Người ta nói rằng máu của những con sói chảy trong huyết thống Hoàng gia là từ con sói đã giúp đỡ vị thần tạo ra thế giới này thời xa xưa. Mình không biết nó có thật hay không - nhưng khách quan mà nói, tại sao một con sói vĩ đại như vậy lại kết hợp với con người để sinh sản?

Đúng là người thức tỉnh đã biến thành sói.

Nhưng dù mình có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì đây cũng không phải là điều mình có thể tưởng tượng.

"Gì vậy, Luwellin? Kích thước đó, anh chắc chắn trước đây cậu không nhỏ như vậy phải không?"

Tiếng gầm gừ ngày một lớn hơn. Karmeut khịt mũi khi nhìn thấy hắn ta gầm gừ và nhe răng như thể đang nói rằng hắn không muốn nghe điều đó.

Tôi ước mình có một thanh kiếm, nhưng sẽ không quá khó để đánh bại một con sói cỡ đó ngay cả khi không có kiếm.

Karmeut khịt mũi, nhưng anh thận trọng lùi lại một bước.

-Có thể đơn giản biến thành sói không phải là tất cả.

Sự thức tỉnh của Hoàng gia Wolfric được phân loại là những sinh vật tách biệt khỏi quái thú.

...nhưng không cho biết chúng khác nhau ở đâu và như thế nào, vì vậy việc hành động thận trọng là lựa chọn đúng đắn.

Đó có phải là một lý do nực cười như " Không dám ghi lại những đặc điểm của hoàng tộc"?

Không có thời gian để suy nghĩ tại sao không ghi lại. Khi Karmeut cảnh giác với Luwellin, đang từ từ đến gần anh, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng vỗ cánh.

Sau đó là tiếng hét của con sói cùng với tiếng kêu the thé.

"Quáaac!"

"Gâu gâu gâu gâu!"

Sự việc xảy ra quá nhanh đến nỗi khi anh nhận ra thì đã quá muộn khi một con quạ trông như một khối màu đen lao thẳng vào mặt con sói.

Con sói nhắm mắt lại và hét vào con quạ đang dùng móng vuốt cào vào mũi con sói không thương tiếc.

Rainelle phồng lông lên. Nó trông giống như một quả bóng có cánh.

Tuy nhiên, bầu không khí rất tàn bạo. Nó rất hung dữ và lại lao vào con sói.

"Gâu gâu gâu!!"

Có lẽ rất tức giận, đồng tử của Luwellin co lại, trông giống như một con quỷ với máu chảy ra từ mũi. Anh ta đang cố cắn Rainelle, người đang bay trên đầu anh ta và dường như sắp tấn công lần nữa. Con sói hơi cúi xuống tại chỗ, rồi lao về phía Rainelle.

"Gâu---!"

"Dừng lại đi, Luwellin!"

* Góc nhìn người thứ 3

Karmeut chạy tới và đá vào sườn con sói. Luwellin, người lăn qua và biến lại thành người, thở hổn hển và nhịp thở nhanh, nhưng đôi mắt vàng của Karmeut lại sáng lên lạnh lùng.

"Ngươi mất bình tĩnh gầm gừ, không biết chuyện gì quan trọng? Chẳng những ngươi nhỏ đi mà còn trở thành một con chó? Theo ta biết, hoàng thất của chúng ta không có lẫn dòng máu của chó."



"Im đi, im đi!! Sao con chim xui xẻo đó dám cào lên mặt tôi----!"

Máu chảy ra từ vết thương sưng đỏ do móng vuốt cào trên sống mũi hắn. Luwellin tức giận đến mất bình tĩnh, nhưng cơ thể hắn không khỏi run lên vì đau vì Karmeut đã đá hắn mạnh hơn anh tưởng rất nhiều.

Nó mạnh đến mức Luwellin phải đứng bằng một tay bên hông.

"Luwellin."

"Câm miệng đi! Đồ con lai không thể thức tỉnh!!"

Đó là một cách nói chuyện thô tục đối với một thành viên của Hoàng gia, nhưng Karmeut lại mỉm cười. Luwellin dừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt Karmeut đang mỉm cười vô cùng thích thú.

"Cậu vào vườn của anh mà không có sự cho phép của anh, biến thành sói và gây ồn ào vì bị quạ tấn công?"

Một bầu không khí lạnh thấu xương tràn ngập khu vực xung quanh. Dù không được trang bị vũ khí nhưng Karmeut vẫn lấy đà áp đảo Luwellin, khiến Luwellin nuốt nước bọt từ cái miệng khô khốc và lùi lại một bước.

"Đúng, như cậu nói, anh là con lai. Là Hoàng tộc chưa thức tỉnh. Nhưng em trai ngốc nghếch của anh, hãy nhớ một điều này,"

Karmeut tiếp cận Luwellin với tốc độ nhanh hơn bước lùi của Luwellin. Karmeut nhìn thẳng vào đôi mắt nâu vàng run rẩy của anh ấy và nói,

"Chỉ vì ta không thức tỉnh, ngươi đừng tưởng rằng ta yếu hơn ngươi. Ta cứ nghĩ đánh bại ngươi, kẻ càng ngày càng nhỏ yếu, cũng không khó lắm."

Luwellin nhăn mặt vì nhục nhã khi nghe được lời như vậy từ anh trai mình, người thậm chí còn chưa tỉnh lại nhưng cũng không trả đũa.

Cảm thấy bên sườn mình đau nhức đến mức nào, ý nghĩ có thể xương có vấn đề gì đó cứ đâm vào tâm trí Luwellin. Trong trường hợp này, ý nghĩ rằng mình không có nhiều lợi thế khi chiến đấu với Karmeut cũng lởn vởn trong đầu Luwellin.

"Lúc trước em đã hành động dễ thương. Em có muốn làm lại lần nữa không, em trai? Nhưng anh nên làm gì đây? Anh không nghĩ nó sẽ dễ dàng đâu. Hay là... cuộc sống của em quá nhàm chán nên em phải làm như vậy. Nếu muốn bị một con lai chưa thức tỉnh? Thì anh rất sẵn lòng chặt đầu em đấy."

Nhìn thấy đôi mắt vàng tỏa sáng mãnh liệt, tam hoàng tử nản lòng.

"Bây giờ xương sườn của mình đang bị thương, không thể tấn công anh ta lúc này được", Luwellin nghĩ trong khi lẩm bẩm những lời tự an ủi.

"...Lần sau tôi sẽ không như thế nữa."

"Anh cũng mong là như vậy."

*Góc nhìn của Karmeut

Karmeut khịt mũi sau lưng Luwellin, người đã nghiến răng nghiến lợi trước câu trả lời của anh nhưng cuối cùng lại dời đi.

Đây chỉ là suy đoán - nhưng Luwellin, có lẽ vì là người duy nhất thức tỉnh nên lười rèn luyện bản thân và bỏ bê việc rèn luyện, coi việc mình sẽ trở thành hoàng đế là điều hiển nhiên.

Nhị hoàng tử chết khi còn trẻ do thể chất yếu ớt, không thể tự thức tỉnh, còn công chúa Sepia thì còn trẻ, chưa thức tỉnh nên không có quyền lên ngôi.

---Nếu là anh chàng đó, xét đến tính cách của anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ lười biếng.

Khi nghĩ vậy, Karmeut quay lại nhìn Rainelle. Con quạ đang đậu trên cành cây, phồng lông lên và nhìn chằm chằm về hướng Luwellin đã đi. Karmeut mở miệng với đôi tay dang rộng.

"Rainelle, lại đây."

Trong khi vẫn phồng lông lên, Rainelle rít lên một tiếng về hướng Luwellin đã biến mất, sau đó nó đáp xuống cánh tay của Karmeut.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím của Rainelle đang kêu liên tục khi nó mở và đóng mỏ, hoàng tử hét lên,

"Điều đó thật nguy hiểm!"

Giật mình, cơ thể Rainelle run rẩy. Karmeut ôm Rainelle và kiểm tra xem có vết thương nào không. Sau khi xác nhận rằng không có vết thương nào, anh ta lại cao giọng hơn.

"Nếu bị cắn thì ngươi sẽ làm gì?! Cho dù hắn có ngu ngốc đến đâu, nếu bị cắn, ngươi sẽ bị thương và chết!"

Cổ Rainelle co lại, đôi mắt tím của nó run rẩy và nó kêu một tiếng nhỏ.

Nhìn thấy Rainelle trong tay, anh vuốt lông của nó cho phẳng và Karmeut thở dài một hơi rồi ôm nó vào sát người.

"...Ta xin lỗi."

Rainelle, với cái cổ co lại và đôi mắt trống rỗng, trông như thể sắp bất tỉnh, nên Karmeut lại cảm thấy tiếc nuối và xoa đầu nó.

Thay vì biết ơn, tôi lại sợ Rainelle bị tổn thương hơn. Ngoài ra, nếu tôi bộc lộ nỗi sợ hãi của mình, Rainelle sẽ trở thành mục tiêu của Luwellin.

Tự trách mình không thể phản ứng nhanh khi những suy nghĩ đó đan xen trong đầu, Karmeut ôm Rainelle trở về phòng.

*Góc nhìn của Rainelle

Ồ, tôi gặp rắc rối rồi. Karmeut đang tức giận...

Đó là bởi vì tôi đang tức giận khi nghe gã tên Luwellin đó nói xấu Karmeut. Gã đột nhiên biến thành sói và chuẩn bị tấn công nên tôi chạy tới trước và dùng móng vuốt cào vào mũi gã. Tôi nghĩ rằng mổ vào mắt gã sẽ rất đau nên tôi đã không làm điều đó...

Mắt tôi như muốn trào nước mắt.

Tôi hiểu rằng anh tức giận vì anh lo lắng cho tôi, nhưng khi anh đột nhiên hét lên và tỏ ra tức giận, ừm... Tôi, tôi đã rất ngạc nhiên và khó chịu----



Karmeut đặt tôi lên giường và kiểm tra cơ thể tôi một cách cẩn thận. Có lẽ anh ấy không hài lòng với những gì vừa nhìn thấy nên đã dùng tay nắm lấy đôi cánh của tôi và dang rộng ra. Chỉ sau khi kiểm tra giữa những chiếc lông vũ xem có vết thương nào không, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm mới buông tôi ra.

"Ha ha, may mắn thay, ngươi không bị thương."

Ừ, tôi không bị thương, nhưng-- tôi vẫn làm điều đó vì anh---Tôi lẽ ra không nên làm vậy, nhưng tôi không muốn thấy anh phải chịu những điều đó. Nhưng không ngờ anh lại tức giận đến thế--

Khi Karmeut hạ xuống, tôi bay thẳng vào l*иg. Sau đó tôi dùng mỏ chộp lấy cửa l*иg và đóng nó lại. Cửa l*иg lặng lẽ đóng lại, có lẽ là do Hoàng gia mua loại tốt.

"...Rainelle?"

Tôi có thể thấy đôi mắt vàng của anh ấy hơi run lên vì hoang mang, nhưng tôi không còn chút sức lực nào.

Tôi đã cố gắng hết sức... anh thật xấu tính.

Tôi rũ cánh xuống, vùi mỏ vào lông và nhắm mắt lại. Tôi nghe thấy tiếng Karmeut gọi mình nhưng tôi cảm thấy hơi khó chịu và giả vờ như không nghe thấy.

Tôi buồn hơn cả khi anh ấy bỏ tôi một mình và hơn cả khi tôi bị cho giun khi đói.

Tôi cảm thấy một bàn tay nắm lấy cơ thể tôi, nhưng tôi không ngẩng đầu lên. Lần này không dễ chịu chút nào khi được ôm trong vòng tay ấm áp của anh. Tôi không muốn nhìn Karmeut lúc này nên chỉ im lặng.

"...Ngươi đang giận sao?"

Tôi giận, nhưng tôi càng buồn hơn. Nhưng tôi là một con quạ, nên dù có nói ra thì những gì phát ra cũng sẽ là tiếng kêu? Vì thế tôi không muốn nói ra.

...với ý nghĩ đó, tôi không ngẩng đầu lên cũng không mở mắt. Sau đó tôi cảm thấy một cái vuốt ve nhẹ nhàng trên đầu như thể nó đang xoa dịu tôi. Nhưng điều đó không làm tôi yên tâm nên tôi không phản ứng.

"Ngươi có bất ngờ vì tiếng hét của ta không...?"

Tôi rất bất ngờ, nhưng tôi còn buồn hơn khi anh hét vào mặt tôi vì tôi đã hành động theo cách riêng của tôi đối với anh.

Tuy nhiên, anh ấy đã hiểu đúng một nửa, vì vậy tôi hơi mở một bên mắt của mình rồi nhắm lại.

Cái vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng tôi vẫn cảm thấy dễ chịu, nhưng tôi không ngẩng đầu lên vì cái chạm đó thậm chí còn không làm tôi bớt thất vọng.

"Rainelle."

Một giọng nói nhẹ nhàng và êm dịu. Bàn tay ấm áp ôm lấy người tôi, vuốt ve lưng tôi nhẹ nhàng ấm áp đến mức tôi ngẩng đầu mở mắt ra, giả vờ như anh đã thắng. Đôi mắt vàng tỏa sáng đẹp đẽ như thể được làm bằng vàng nguyên chất, chứa đầy nỗi buồn.

"Ta xin lỗi."

Với một cú gõ, ngón trỏ của anh ấy chạm vào đầu mỏ của tôi. Karmeut, vẫn để ngón trỏ ở đầu mỏ tôi như thể xin phép, di chuyển ngón tay và từ từ vuốt ve mỏ tôi.

Cái chạm vào có cảm giác như bàn tay của người yêu đang vuốt ve mu bàn tay tôi. Tình cảm, cẩn thận. Có vẻ như anh ấy không muốn tôi tức giận nữa. Nỗi buồn của tôi dần tan biến.

"Ta sợ ngươi sẽ bị thương. Luwellin, hắn là kẻ chắc chắn mình sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo. Cho nên hắn không thể chịu đựng được ngươi để lại vết sẹo trên mặt, ngươi có thể sẽ chết. Cho nên ta đã sợ hãi."

Hành động của Karmeut khi nói với tôi những suy nghĩ của anh ấy thật ngọt ngào. Nếu người khác nhìn thấy anh ấy đang giải thích mọi chuyện với một con quạ trong khi ôm con quạ đó, họ sẽ nghĩ rằng điều đó thật nực cười, nhưng với tôi thì không.

Mặc dù rõ ràng là tôi trông giống một con quạ bình thường nhưng anh ấy đã giải thích cho tôi như vậy khiến nỗi buồn của tôi hoàn toàn biến mất. Và tôi đã hạnh phúc trở lại.

Làm sao tôi có thể không vui khi chính tôi nghe nói mình quý giá đến mức khiến anh phải lo lắng?

"Người là điều duy nhất mà ta có thể cảm thấy thoải mái. Cuộc sống trong Cung điện Hoàng gia rất hoàng nhoáng, nhưng đó là nơi mà ngươi không thể lơ là cảnh giác. Ngươi rất quý giá đối với ta... vì vậy xin đừng làm gì liều lĩnh cả. Ta cầu xin ngươi... Ngươi rất thông minh liệu ngươi có hiểu ta vừa nói gì không?"

Tôi gật đầu. Đối với một con quạ thật thì điều đó không thể hiểu được, nhưng với tôi thì có thể vì linh hồn của tôi là linh hồn của một con người.

Nếu không có điều đó thì ngay từ đầu tôi đã không thể giúp được Karmeut.

...và Karmeut nói rằng tôi thật liều lĩnh.

Tôi biết Karmeut có khả năng gϊếŧ chết ngay cả một con báo khi tôi tận mắt nhìn thấy nó, nhưng chẳng phải anh ta đã suy nghĩ rất nhiêud khi đứng yên sao?

Nhưng tôi đã tiến tới và tấn công vì tôi hơi tức giận, và như anh ấy nói, tôi đã liều lĩnh.

Sẽ thật đáng sợ nếu con chó của tôi lao vào một chiếc ô tô đang chạy trên đường vì nó nghĩ rằng tôi đang gặp nguy hiểm. Tôi sẽ nhanh chóng tóm lấy con chó và mắng nó bằng cách hét lên "Không!". Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy hơi có lỗi vì tôi đáng bị Karmeut mắng. Tôi cúi đầu chạm mỏ vào lòng bàn tay anh. Tôi kêu lên một tiếng nhỏ khi anh ấy từ từ xoa đầu tôi bằng bàn tay chai sạn nhưng ấm áp của mình.

"...Vâng. Cảm ơn ngươi đã thông cảm."

Như thể đúng như lời anh ấy nói, bàn tay anh ấy từ từ vuốt ve đầu tôi đến cổ và cuối cùng là lưng tôi. Sau khi tận hưởng sự đυ.ng chạm của anh ấy một lúc, tôi bay tới vai Karmeut, đậu xuống và cọ má mình vào má anh ấy. Không giống như lòng bàn tay, hơi ấm và sự mềm mại của làn da anh ấy có thể được cảm nhận qua lớp lông của tôi.

Tôi có thể nghe thấy một tiếng cười. Một âm thanh nhẹ nhàng và êm ái. Mỗi khi anh ấy cười, sự rung động nhẹ qua má khiến tôi cảm thấy nhột nhột, nên tiếng cười cũng thoát ra khỏi người tôi.

Mặc dù vậy, nó chẳng khác gì tiếng kêu của một con quạ. Khi cười, tôi cảm thấy hơi buồn.

"Chúng ta ăn trái cây nhé, Rainelle? Ngươi đã ăn bánh quy trước đó nên ta sẽ đưa lại cho ngươi vào bữa tối."

Đúng! Tuyệt vời!! Bánh quy là ngon nhất, nhưng tôi cũng thích trái cây nữa!

***