Chương 26: Kiều Chi

Trần Phong vừa đón Lý Nhã Tranh về nhà đã phải vội vàng chạy đến công ty vì công ty có một cô gái tự xưng là bạn gái anh đang gây rối ở công ty, vừa mới đặt chân vào văn phòng thì cô gái đó đã lao đến bên anh ôm chặt lấy anh như lâu nay chưa từng gặp anh.

— Anh Phong, anh có nhớ em không, em rất nhớ anh.- Cô ta nói.

— Kiều Chi, em bỏ anh ra được rồi.- Trần Phong lạnh lùng lên tiếng.

Kiều Chi là bạn gái cũ của Trần Phong, trước kia anh có đi du học ở Mỹ học chung lớp với kiều Chi, Trần Phong thấy cô xinh đẹp, nhanh lợi hoà đồng với mọi người nên anh quyết định theo đuổi Kiều Chi, anh phải theo đuổi rất lâu cô mới đồng ý làm bạn gái anh, lúc đó anh không muốn lấy tiền của gia đình tiêu xài nên anh vừa đi làm vừa đi học, hai người yêu nhau được năm tháng thì Kiều Chi đòi chia tay với anh vì anh không có sự nghiệp, tiền tài không có nên hai người không thể ở bên nhau, Trần Phong cố níu kéo cô lại vì anh yêu cô rất nhiều nhưng lại không níu kéo được nên anh đã quyết định về nước thừa hưởng công ty từ mẹ, Trần Phong rất muốn quên cô đi nhưng không được hình bóng của cô luôn hiện trong đầu anh, nhưng Trần Phong đã quên được những hình bóng đó từ khi anh gặp Lý Nhã Tranh vì sự hồn nhiên đáng yêu của Lý Nhã Tranh đã giúp anh quên được Kiều Chi.

Trần Phong đang hỏi tại sao người con gái anh yêu trước kia bây giờ lại quay trở lại làm gì, anh sợ Kiều Chi sẽ phá hoại hạnh phúc của anh và Lý Nhã Tranh, đang lúc anh trầm tư suy nghĩ thì Kiều Chi lên tiếng gọi anh.

— Em biết ngay anh vẫn đang nhớ đến em mà.- Kiều Chi nũng nịu nói.

— Em đến công ty anh làm gì ?- Anh đi lại bàn làm việc ngồi.

— Em nhớ anh, em muốn quay lại với anh.- Kiều Chi chạy lại phía anh.

— Xin lỗi nhưng điều này không được.

— Em biết trước kia là em đòi chia tay với anh là em sai nhưng vì em muốn hai đứa mình phải có sự nghiệp mới thể ở bên nhau.- Kiều Chi giải thích lý do chia tay cho anh biết.



Sự nghiệp ? Bây giờ Trần Phong là một vị tổng tài đứng đầu cả đất nước, luôn được các công ty khác muốn ký hợp đồng bây giờ anh không hề thiếu tiền anh có thể mua bất kỳ thứ gì mà mình muốn. Còn Kiều Chi nay là một đại mình tinh, diễn viên nổi tiếng luôn được các công tỷ hàng đầu điện ảnh muốn hợp tác, nhưng cô ta lại muốn xóa nhiều danh vọng tiền tài hơn khi nghe tin Trần Phong là một tổng tài đứng đầu thế giới liền chạy đến muốn nối lại tình cũ.

— Xin lỗi, bây giờ tôi đã có người mình yêu rồi.

— Người anh yêu, em sẽ cạnh tranh công bằng với người đó, em biết thế nào anh cũng sẽ chọn em thôi vì trong lòng anh bây giờ em vẫn đang còn chỗ.

Trần Phong cũng không biết nói gì, anh chỉ biết nếu kiều Chi mà làm gì tổn thương đến người anh yêu thì anh chắc chắn sẽ không tha cho người đó, vì anh biết rõ kiều Chi là một người lòng dạ nham hiểm muốn có thứ gì thì chắc chắn phải dành cho được.

Còn ở nhà, Lý Nhã Tranh không biết mình đang chuẩn bị phải đối mặt với một người đầy sự nham hiểm đang muốn cướp Trần Phong khỏi tay cô, nên Lý Nhã Tranh vẫn ung dung đọc sách mà trước kia Trần Khải tặng cho cô. Lý Nhã Tranh đang đọc sách thì thím Hai và bác Ngô về, vừa về đến nhà thím Hai đã chạy thẳng vào bếp.

— Thiếu phu nhân, đã phải để thiếu phu nhân chờ lâu rồi, bây giờ tôi sẽ nấu cơm tối cho thiếu phu nhân.

— Thím Hai, thím từ từ làm cũng được cháu không phải vội.- Lý Nhã Tranh thả quyển sách trên tay xuống.

— Thiếu phu nhân, hôm qua thiếu phu nhân đi đâu mà không về làm cho mọi người rất lo cho thiếu phu nhân.- Bác Ngô lên tiếng hỏi.

— Xin lỗi mọi người đã phải lo lắng cho cháu, hôm qua cháu đi ăn cơm với bạn có chút say nên ngủ lại nhà bạn, sáng nay anh Phong có đến đón cháu.- Lý Nhã Tranh e ngại đi vào bếp.

Trong bếp, Lý Nhã Tranh không biết làm gì chỉ biết lặt rau cho thím Hai nấu, đang chăm chú lặt rau cô thấy có một cái cốc làm bằng thủy tinh rất đẹp cô cầm lên vội hỏi thím Hai là của ai.

— Thím Hai cái cốc này là của ai vậy ?



— Cái cốc đó là của thiếu gia, thiếu gia rất quý trọng nó bảo nó là kỉ niệm.- Thím Hai vừa nấu vừa trả lời.

— Sao nó lại ở dưới bếp ?- Vì cô nghĩ thứ quan trọng như vậy mà để dưới bếp lỡ ai là vỡ thì anh ta sẽ khùng lên mất.

— Thiếu gia bảo rửa, thím rửa rồi nhưng lại quên mang lên cho thiếu gia.

— Vậy để cháu mang lên phòng cho anh ấy, không lại để đây lỡ có chuyện gì lại bị anh ấy mắng.

Lý Nhã Tranh cẩn thận mang chiếc cốc lên phòng cho anh, bây giờ anh chưa về nên cô vào phòng anh rất tự do, cô vào phòng để cốc lên bàn cho anh còn tiện tay lục lọi mọi thứ ở trong phòng anh, đúng lúc đó thì có tiếng mở cửa bước vào đó là Trần Phong đã đi làm về.

— Anh...anh em không có cố ý vào phòng anh đâu, em chỉ mang chiếc cốc của anh cất dùm anh này thôi. - Lý Nhã Tranh ú ớ nói.

— Không sao, em là vợ anh nên em có quyền vào phòng anh.- Trần Phong tiến lại chỗ cô.

Theo bản năng Lý Nhã Tranh lại lùi về phía sau, lùi vào sát tường, anh thấy cô đỏ mặt lại muốn chọc thêm nhưng lại sợ cô giật, anh đanh mở cửa phòng tắm.

— Anh muốn đi tắm làm gì mà em phải lùi về phía sau rồi còn đỏ mặt nữa.- Anh hỏi

— Vậy anh đi tắm đi...- Lý Nhã Tranh liền chạy ra ngoài với sự quê vừa nãy.