Chiêm Đài cười khẩy trong lòng, hoàn toàn không ngờ bản thân nhận bừa một vụ, thế mà lại đυ.ng phải Lục Di giả*, gặp đúng một cô gái dùng danh tiếng của môn phái cậu để lừa tiền.
*Nguyên văn là: Lý Quỳ gặp Lý Quỷ. Trong tác phẩm Thủy Hử của Thi Nại Am, nhân vật Lý Quỳ trên đường về quê đón mẹ lên Lương Sơn đã bị Lý Quỷ, kẻ mạo danh Lý Quỳ chặn đường cướp.
Cậu nghĩ ra một kế, thế là vừa gật nhẹ đầu nói với Phương Lam: “Cô đã nhường nhịn rồi!”, vừa mở cái tráp nhỏ đeo đằng sau, cố ý để lộ cái huyên* Bạch Cốt ra ngoài, nhưng lại không thấy cô có phản ứng gì.
*Huyên là một loại nhạc khí cổ hình quả trứng có sáu lỗ, thường được chế tạo bằng gốm, đôi khi là bằng đá hoặc xương.
Chiêm Đài nghĩ bụng, huyên Bạch Cốt này là pháp khí truyền giáo của Âm Sơn Thập Phương. Song, Phương Lam thậm chí còn không nhận ra nó. Quả nhiên, cô không phải là người của phái Âm Sơn Thập Phương giống như cậu.
Chiêm Đài tiếp tục động tác trên tay. Đầu tiên, cậu rút ra một bảng ‘trắc tinh tử vi’, lại rút ra vài tấm bùa màu vàng, sau đó chấm bút lông sói vào nước cất, rồi viết ngày sinh tháng đẻ của Tiểu Trương lên bảng trắc tinh. Hai cây kim đồng trên la bàn cũng khẽ rung theo từng nét bút của cậu, giọt nước như có sinh mạng, không ngưng tụ thành vệt nước trên la bàn, nhưng từng giọt lại như những viên ngọc trai đang nhảy nhót.
Người nhà của Tiểu Trương vây quanh Chiêm Đài. Lúc này, họ đã không kìm được mà thốt lên những tiếng thán phục.
Chiêm Đài có phần đắc ý, không khỏi liếc trộm phản ứng của Phương Lam, nhưng cô chẳng hề có biểu hiện tán thưởng.
Chiêm Đài cảm thấy hơi chán, bèn cất ý định trổ tài đi. Cậu cầm bút lông sói viết ngày sinh tháng đẻ của Tiểu Trương lên lá bùa màu vàng, cẩn thận tính toán một hồi: “Ồ, tuổi Quý Hợi xung với năm Tị, ngày của tam hợp: Tị, Dậu, Sửu (thuộc kim, khắc mộc), nhưng chỉ hao chút tiền bạc, không lo về tính mạng.”
Người nhà Tiểu Trương nhìn chằm chằm vào Chiêm Đài, đôi mắt họ ánh lên hi vọng. Chiêm Đài dừng lại một lát mới nói tiếp: “Tôi chắc đến 80% là anh ta vẫn còn sống.”
Cậu oán thầm, dù đạo pháp cao thâm hơn nữa, chung quy cũng có giới hạn, chẳng qua là không tìm thấy được anh ta mà thôi.
Lúc sắp ra đến cửa, Phương Lam vẫn luôn tránh ở phía sau đột nhiên cất tiếng gọi Chiêm Đài lại và nhẹ giọng hỏi: “Cậu định đi đến chỗ Tiểu Trương bị mất tích để xem thử à?”
Chiêm Đài ngạc nhiên, đáp: “Ừ, đi xem hiện trường trước đã. Tuy đồng nghiệp đi cùng Tiểu Trương quả quyết đã nhìn thấy bóng ma, nhưng lúc đó hai người họ đang cơm no rượu say, trời cũng đã tối. Lời khai của họ chưa chắc đã đáng tin. Trực giác của tôi mách bảo, vụ án này hẳn là không liên quan đến những thứ tà ma trên giang hồ.”
Phương Lam ‘ừ’ một tiếng, sau đó đi theo cậu.
Nếu một tháng nay Tiểu Trương vẫn còn sống thì tại sao lại không lộ diện? Không có điện thoại di động, không có ví tiền, anh ta sống ở Trùng Khánh suốt một tháng như thế nào? Tại sao hai đồng nghiệp đi cùng anh ta tối hôm đó lại khẳng định rằng, trước khi mất điện, họ đã nhìn thấy hai bóng đen đứng sóng vai nhau ở ngã tư, chỗ họ đã tách nhau ra?
Ra khỏi quán lẩu, Chiêm Đài và Phương Lam đi về hướng khách sạn mà ba người kia từng nghỉ lại. Chiêm Đài cố ý đi chậm, ánh mắt như đuốc quan sát khắp mọi nơi.
Thấy cậu nhìn chăm chú xung quanh, Phương Lam thoáng suy nghĩ rồi nói nhỏ: “Nếu cậu đang nhìn nắp cống hay cống ngầm trên mặt đất thì không cần đâu.”
“Hôm qua tôi đã tới xem, nắp cống và cống ngầm vẫn nguyên vẹn. Huống hồ, tối hôm đó Tiểu Trương không uống rượu, hai ngày trời không, chỉ bị mất điện toàn thành phố, nên đường sá tối om. Bỗng dưng biến mất kiểu đấy, chắc hẳn không liên quan gì đến những tai nạn dính dáng tới nắp cống.”
Chiêm Đài vốn cũng không cho rằng nguyên nhân mất tích của Tiểu Trương lại rõ ràng như thế. Nghe Phương Lam nói vậy, cậu gật đầu, thầm khen cô tỉ mỉ chu đáo, biết đi thăm dò hiện trường trước khi đi gặp người nhà Tiểu Trương, không chỉ tôn trọng nghề nghiệp mà còn rất chuyên nghiệp, có tâm.
Lúc hai người đi ra khỏi nhà hàng lẩu đã hơn 9 giờ tối. Hôm nay không phải cuối tuần, trên đường ít khách du lịch, chỉ có tốp năm tốp ba vài người đang vội vã qua lại.
Dọc đường, cả hai đều im lặng, bầu không khí như đóng băng. Chiêm Đài ngứa ngáy trong lòng, có vẻ hơi lúng túng, rốt cuộc vẫn mở miệng hỏi Phương Lam: “Cô họ Lục, lại đến từ Không Động, cô là đệ tử kế thừa của Âm Sơn Thập Phương à?”
Phương Lam hơi ngẩn người, không ngờ Chiêm Đài lại hỏi thẳng như vậy. Ánh mắt cô trở nên u ám, như thể đang cố gắng phân biệt dụng ý của cậu. Cuối cùng, cô cau mày nhìn chằm chằm vào hai mắt cậu mà không tiếp lời
Cô đẹp đến mức rung động lòng người, đôi mắt sâu thăm thẳm lóe lên những đốm sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ. Khi quan sát Chiêm Đài, cô như bụi hoa dại có gai, dù trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, lãnh đạm, cũng vẫn đẹp mê hồn.
Chiêm Đài không sợ cô, nếu đã mở miệng thì dứt khoát làm rõ đến cùng. Cậu mặt dày hỏi tiếp: “Nhưng tôi nghe nói, hơn mười năm trước, phái Âm Sơn Thập Phương đã bị tiêu diệt, không còn người kế thừa.”
Những lời nói hết sức đột ngột và khiếm nhã này của cậu, là muốn nhân cơ hội thăm dò thực hư từ cô. Quả nhiên, Phương Lam sầm mặt, gắt lên: “Tôi với cậu chỉ tình cờ gặp gỡ, tại sao cứ phải hỏi vấn đề chọc vào vết sẹo của người khác thế?”
Cô trách mắng cậu một cách đầy chính đáng, nhưng lời nói càng hùng hồn, chính đáng thì thường thường lại càng che giấu sự chột dạ và hoảng hốt nơi đáy lòng.
Cô vẫn né tránh vấn đề chính trong câu hỏi của cậu. Cô không trả lời thẳng là Âm Sơn Thập Phương có còn tồn tại hay không, cũng không chịu trực tiếp thừa nhận bản thân có phải là người của môn phái này không.
Chiêm Đài cười hì hì, đang chuẩn bị tiếp tục vặn hỏi cô thì có một người từ phía đối diện đi tới. Người nọ mặc quần áo rách rưới, bước chân tập tễnh, lảo đảo đi đến trước mặt họ.
Phương Lam nhanh nhẹn tránh sang bên. Tuy nhiên, người nọ hình như có tật trên người, khi đi đến trước mặt cô, ông ta bỗng nghiêng người một cái, chực va mạnh vào tường. Phương Lam đưa tay ra đỡ theo bản năng, đồng thời nhìn khuôn mặt người nọ, mới nhận ra đây là một ông già ăn xin lưng còng, mái tóc bạc phơ, trên mặt đầy dấu vết phong sương, hốc mắt trũng sâu, hai tay giơ ngang trước ngực một cách kỳ quặc, bộ quần áo màu xám đen trên người đã rách bươm.
Ông ta run rẩy đứng thẳng dậy, ú ớ nói tiếng cảm ơn và gật đầu lung tung với Phương Lam, rồi men theo chân tường, loạng choạng đi về phía trước.
Phương Lam lặng lẽ nhìn ông ta mấy giây. Trông ông ta đi tuy chậm nhưng vẫn coi như vững vàng, cô thở phào nhẹ nhõm. Có điều, cô lại khôi phục sự cảnh giác, sờ hết trên người một lượt, thấy di động và ví tiền vẫn còn, bấy giờ mới yên tâm.
Cô vừa mới quay đầu lại thì phát hiện Chiêm Đài đang nhìn mình không chớp mắt, với vẻ mặt hết sức kỳ lạ.
Phương Lam sinh lòng phòng bị, bèn hỏi: “Có chuyện gì không?”
Chiêm Đài khịt mũi, nheo mắt nói: “Cô không biết thật hay giả vờ ngốc đấy?”
Phương Lam hỏi lại cậu bằng giọng khó hiểu xen lẫn bất an: “Không biết cái gì?”
Giây tiếp theo, cô lập tức biết được câu trả lời.
Bên cạnh không có ai, nhưng lại giống như có người đang kéo mạnh ba lô của cô, làm cô ngã nhào xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống đường. Lúc nhận ra ba lô của mình đang bị kéo khỏi lưng, Phương Lam thình thình quay người lại, vòng cánh tay về phía sau, nắm chặt lấy quai đeo ba lô.
Lực kéo vẫn không giảm bớt, cứ thế lôi xềnh xệch cả Phương Lam đang quỳ dưới đất đi mấy mét, đầu gối cô đau rát vì bị kéo lê trên mặt đường thô. Mặc dù đang mặc quần dài, nhưng cô lại cảm nhận được đầu gối mình đã bị trầy da. Song, cô vẫn cắn chặt răng, giữ chắc ba lô, ưỡn thẳng sống lưng mảnh khảnh.
Cô dồn hết sức để giành lại ba lô, nhưng lực kéo của bên kia đột nhiên giảm đi, sức mạnh to lớn biến mất trong nháy mắt. Phương Lam không đề phòng nên mất thăng bằng, ngã bò ra đất.
Cô chật vật bò dậy, nhịn cơn ở đau đầu gối, từ từ đứng lên. Bấy giờ, cô mới nhận ra Chiêm Đào đang cầm thanh kiếm gỗ đào đứng trước mặt mình.
Cô nhìn xuống chiếc ba lô du lịch đang giữ chặt trong tay. Một lớp tơ dày màu trắng quấn quanh chiếc ba lô xanh đậm, trông giống sợi ni lông, nhưng dai và chắc hơn sợi ni lông gấp nhiều lần. Vừa nãy, chính những sợi tơ này đã giật mạnh ba lô của cô về phía trước. Nếu không phải Chiêm Đài kiên quyết vung kiếm gỗ đào chém đứt bó tơ, có lẽ bây giờ cả cô lẫn ba lô đã bị kéo đi xa.
Chiêm Đài đi đến gần Phương Lam, đưa ngón tay ngoắc sợi tơ trắng trên ba lô, để ở trước mặt. Sau đó, cậu nhìn lướt qua: “Quả nhiên là mạng nhện.”
Nói đoạn, cậu nhìn về hướng đám tơ nhện phát ra lực kéo, ông già ăn mày vừa nãy còn bước đi tập tễnh đã biến mất hút trong con ngõ dài, không thấy đâu nữa.
Phương Lam nhìn theo ánh mắt cậu và hỏi: “Người ban nãy có lai lịch thế nào?”
Chiêm Đài cười khẩy, quay sang nhìn cô, lại nheo mắt nói: “Xem ra, cô thật sự không biết.”