Khi Ngô Hi tỉnh lại, đầu cậu có chút choáng váng. Vốn tưởng rằng là do còn chưa tỉnh ngủ, đợi tới khi có thể đứng lên được, cậu chóng mặt tới mức ngã xuống.
Vươn tay sờ lên trán, nóng muốn bỏng luôn.
Ngô Hi thở dài trong lòng, biết sớm thì hôm qua không nên thức khuya, nhỡ đâu bị ốm nghiêm trọng làm lỡ hậu kỳ lại càng phiền phức.
Cậu trước tiên cứ ra ngoài hàng mua thuốc đã. Hôm qua vừa mới chuyển tới, trong nhà chưa chuẩn bị thuốc cảm.
Khi trở về, trùng hợp gặp đúng lúc cửa đối diện mở ra.
Lúc thấy Ngô Hi, Quý Thâm Ngạn sửng sốt, xác định lại mình có thật đang ở bên ngoài trường không.
Ngô Hi chủ động tới chào hỏi: “Sớm.”
Quý Thâm Ngạn tất nhiên là theo thói quen không thèm để ý, nghiêng người xuống lầu, ánh mắt tình cờ nhìn sang cái túi trong tay Ngô Hi.
Nhà thuốc Đồng Thành.
Cậu ta ốm sao? Nhưng anh không suy nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước.
Được rồi, Ngô Hi bị anh thờ ơ đã sớm quen. Chờ tới khi cậu đến cửa nhà mới phát hiện ra mình quên mang chìa khóa, điện thoại cũng không mang. Mới sáng sớm, chắc là chủ cho thuê còn chưa có dậy, Ngô Hi đành ngồi trước cửa chờ thời gian trôi qua.
Ngồi một lúc, vì bị cảm, đầu cậu chậm rãi gục xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi Quý Thâm Ngạn đi mua đồ ăn sáng trở về liền thấy một màn như vậy. Ngô Hi ngồi dưới đất, hai tay ôm đùi, đầu chôn sâu bên trong. Tình cảnh an tĩnh tới mức có thể nghe được tính hô hấp đều đặn, thoạt nhìn rất điềm đạm.
Trông cậu giống như con thú nhỏ bị chủ nhân đuổi ra khỏi nhà. Quý Thâm Ngạn thầm nghĩ trong lòng, lại lập tức gạt bỏ, không phải từ trước tới giờ anh luôn ghét nhất con trai yếu đuối sao?”
Nhưng mà vừa nhìn tới cái túi bị đặt ở một bên, còn có thể loáng thoáng thấy được bình thuốc, Quý Thâm Ngạn nghĩ không nên quá thờ ơ. Vậy nên anh gọi Ngô Hi tỉnh lại.
“Ừm?” Ngô Hi như lọt vào trong sương mù, tỉnh lại lập tức lắc lắc đầu, lấy tay gõ gõ: “Đầu đau quá.”
Quý Thâm Ngạn sờ lên trán cậu, không lạnh không nhạt nói: “Cậu sốt rồi.”
“A.” Ngô Hi ngây ngốc không phản ứng trước sự tiếp xúc của Quý Thâm Ngạn, không nóng không lạnh kêu một tiếng, bộ dạng như lại muốn ngủ tiếp.
Quả nhiên ốm không nhẹ. Quý Thâm Ngạn thầm nghĩ.
“Tỉnh tỉnh, trước vào nhà tôi nằm nghĩ đã.” Vừa rồi Ngô Hi đã mua thuốc, anh cần phải xem công dụng của thuốc đã. Cậu đã ngồi ở đây không đi vào, chắc là sơ ý quên chìa khóa rồi.
Quý Thâm Ngạn thốt ra: “Thật là ngốc.” Trong giọng nói mơ hồ còn có chút cưng chiều. Anh lập tức xấu hổ với lời mình vừa nói, thấy Ngô Hi đã ngủ say rồi, may mà cậu không nghe được.
Đây là sao vậy? Không phải mình luôn ghét cậu ta sao? Quý Thâm Ngạn viện lý do đồng cảm với người ốm.
Anh nâng Ngô Hi vào nhà mình, đặt cậu lên giường, sau khi giúp cậu uống thuốc thì đóng cửa lại để cậu nghỉ ngơi.
Ngồi trước máy tính, Quý Thâm Ngạn day day huyệt thái dương, không biết phải giải thích thế nào sau khi Ngô Hi tỉnh lại, dù sao trước đây anh cũng không để ý tới cậu.
Tâm ý phiền muộn đăng nhập vào QQ, anh nhận được một file gửi offline, còn kèm theo lời nhắn.
Tây Vô:
Cả đêm là hậu kỳ dự cáo, tôi lợi hại không (つω`)~ Trước tiện gửi offline demo cho anh nghe, nhưng mà còn thiếu hai câu thoại. PS: Thâm Thủy đại nhân, có thể xin một tiếng chuông làm phần thưởng không? O(*////▽////*)q
Quý Thâm Ngạn nhàn nhạt cười, quả thực như một đứa trẻ vậy, háo hức xin người lớn khen thưởng.
Đọc lời nhắn của Tây Vô, Thâm Thủy Tỉnh không khỏi bị ảnh hưởng, trả lời nũng nịu.
Thâm Thủy Tỉnh:
Tiểu Tây Vô giỏi quá = ̄ω ̄= Chờ phần thưởng của Thâm Thủy đại nhân nha.
Kỳ thực Thâm Thủy Tỉnh nguyện ý thân cận với Tây Vô, thậm chí có lúc cùng cậu dốc bầu tâm sự, bởi vì anh đã từng xem Tây Vô trực tiếp đáp lại những lời chê bai quá trình hậu kỳ. Kịch được phát hành tất nhiên có khen có chê, nhưng cũng sẽ có những người rảnh rỗi làm trò chê trách quá đáng, đem lỗi sai của CV dồn hết lên đầu hậu kỳ, nói cái gì mà hậu kỳ quá gà, làm hỏng âm thô, làm hỏng kịch. Những fan cuồng của một CV nào đó chắc chắn sẽ không nhận lỗi của thần tượng mình, cứ cố tình gây sự
đổ lỗi cho người khác.
Mà Tây Vô luôn rất thản nhiên chăm chú trả lời, luôn nói cảm ơn đã nhận xét, tôi sẽ cố gắng hơn nữa, nói tôi đã biết xử lý như vậy chưa tốt, sau này sẽ tiến bộ hơn. Thâm Thủy biết Tây Vô nhất định hiểu hàm ý khác trong những lời chê trách kia, nhưng cậu luôn khoan dung rộng lượng chấp nhận. Anh rất thích tính cách như vậy, hơn nữa sau một khoảng thời gian trò chuyện với cậu, anh cảm nhận được Tây Vô như một đứa trẻ tràn ngập tinh thần phấn chấn, rất có trách nhiệm, thỉnh thoảng còn làm nũng. Thâm Thủy rất thích nói chuyện phiếm cùng cậu, trong giới võng phối hỗn loạn này, toàn là những người khẩu phật tâm xà, Tây Vô là đặc biệt.
Thâm Thủy Tỉnh quen biết không ít người trong giới võng phối, Tây Vô là người đầu tiên anh nguyện ý quen thân, ngay cả chính anh cũng thấy kỳ quái, nhưng sự thật là vậy.
Ngô Hi bị hương thơm của thức ăn đánh thức, cậu trợn tròn mắt nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, xoa xoa cái đầu choáng váng. Hồi tưởng một chút, Ngô Hi không bình tĩnh nổi, đây là nhà của Quý Thâm Ngạn?!
Đẩy cái cửa nhỏ ra, quả nhiên hương thơm nức mũi từ nhà bếp bay tới, Quý Thâm Ngạn bừng một cái bát đi ra. Thấy thời gian đã không còn sớm, Ngô Hi hít thở thật sâu, đi ra ngoài. Nghe được tiếng bước chân tới gần, Quý Thâm Ngạn ngẩng đầu nói: “Tỉnh rồi thì ra ăn cơm, tùy tiện ngồi đi.”
Anh đang lưu cậu lại ăn sao? Ngô Hi hiển nhiên tỉnh táo, sợ Quý Thâm Ngạn đổi ý, cậu lập tức ngồi xuống.
“Những món này đều do cậu làm sao?” Thức ăn trên bàn thoạt nhìn rất ngon miệng, nhất định rất ngon.
Vốn không dám mong chờ Quý Thâm Ngạn đáp lời, nhưng chính tai cậu lại nghe được tiếng anh đáp lại.
Tiện đà Quý Thâm Ngạn còn hỏi thêm: “Cậu sao lại cũng ra ngoài ở?”
Tuy rằng rất vui vẻ khi Quý Thâm Ngạn hỏi, nhưng Ngô Hi lại bối rối không biết trả lời thế nào.
Lý do không phải rất rõ ràng sao?
Quý Thâm Ngạn thở dài nói: “Quên đi.”
Hai người an tĩnh ăn cơm.
“Được rồi, chủ nhà lúc này hẳn đã đến rồi.” Quý Thâm Ngạn đột nhiên nhắc nhở.
Ngô Hi nhàn nhạt nói một câu: “Cậu là… đang đuổi tôi đi sao?”
Quý Thâm Ngạn sửng sốt.
Ngô Hi gượng cười nói, “Tôi về trước đây, cảm ơn cậu.” Nói xong, không để ý Quý Thâm Ngạn trả lời thế nào, cậu vội vã chạy đi.
Quý Thâm Ngạn nhìn bát cơm đối diện còn hơn nửa chén, tâm tư trầm xuống. Anh nhận ra mắt Ngô Hi vừa nãy còn đỏ lên, lẽ nào mình thực sự rất quá đáng.
Bởi vì để ý anh, nên cậu đặc biệt nhạy cảm với những lời anh nói, có thể là anh thật vô tâm, cũng có thể là do cậu không chịu nổi không khí ở chung ôn hòa như vậy.
Vì sao cố gắng lâu đến thế, cậu vẫn không thể bước vào thế giới của anh. Ngô Hi sợ rằng chút kiên trì còn sót lại của mình sẽ vì sự lạnh lùng của anh mà biến mất.
Cậu nóng lòng tìm kiếm điều an ủi, lập tức mở máy tính, nhắn tới QQ của Thâm Thủy Tỉnh.
Tây Vô:
Làm sao bây giờ, đầu đau quá, có chút khó chịu.
Khó chịu trong lòng.
Viết một câu như vậy xong, cậu nhận ra có file mới được gửi tới. Mở ra, một âm tần được đặt tên là “Tiếng chuông phúc lợi”. Không ngờ yêu cầu cậu tùy tiện đề nghị lại được anh chấp nhận.
Khi Ngô Hi đang định trả lời, QQ lại vang lên.
Thâm Thủy Tỉnh:
Tiểu Tây Vô giỏi quá = ̄ω ̄= Chờ phần thưởng của Thâm Thủy đại nhân nha.
Thâm Thủy Tỉnh:
Uống nhiều nước ấm vào, uống thuốc đi, thực sự khó chịu thì phải đi bệnh viện.
Hai tin nhắn liên tiếp được gửi tới, nhưng mà cái thứ nhất sớm hơn, chắc là do QQ gửi chậm.
Nhìn biểu tình đáng yêu của Thâm Thủy Tỉnh, bao phiền muộn trong lòng cậu cũng dần dần biến mất.
Tây Vô yên lặng bỏ âm tần vào trong điện thoại, cài thành nhạc chuông báo số di động của Quý Thâm Ngạn, tuy rằng nó có thể sẽ chẳng bao giờ vang lên.