Ngô Hi không cam lòng.
“Chí ít việc thổ lộ với cậu, tôi không có lùi bước.” Đúng vậy, có những người thích ai đó nhưng không hẳn đã nói ra, có thể tới cuối cùng cũng không dám nói. Ít nhất Ngô Hi đã từng nói, dù cho bị đối phương từ chối.
“Đúng là cậu cự tuyệt tôi, nhưng tôi không bỏ cuộc. Chí ít là trong chuyện này, tôi không nhát gan.” Ngô Hi biện giải vì chính mình.
Quý Thâm Nhạn dù mắng cậu thế nào cũng không thể phủ nhận tình cảm của cậu đối với anh.
“Đó chỉ là một loại cố chấp mà thôi.” Lưu lại một câu như thế, Quý Thâm Ngạn quay đầu bỏ đi.
Lại bị phủ nhận.
Nước mắt uất ức tràn ra, rơi xuống mặt cỏ, khung cảnh đượm buồn khó có thể gọi tên.
Ngô Hi nắm chặt hai tay, nói nhỏ với chính mình, lộ ra sự chấp nhất: “Bất luận thế nào, tôi cũng không từ bỏ.”
Thời gian vội vã trôi qua, Ngô Hi cùng Quý Thâm Ngạn vẫn là hai đường thẳng song song như trước, không hề giao nhau.
Nhưng trên mạng, có thể nói hai người cuối cùng cũng trở thành bạn bè. Bởi vì Quý Thâm Ngạn luôn luôn nhờ Ngô Hi chỉ bảo một ít vấn đề, hai người liền trở nên thân thiết.
Thâm Thủy Tỉnh:
Sao tôi ghi âm lại nhỏ như vậy?
Tây Vô:
Do thiết bị nên mới thu được âm lớn cỡ đó.
Thâm Thủy Tỉnh:
Phải làm thế nào mới có thể giảm thiểu hỏng tiếng?
Tây Vô:
Xếp chồng lên.
Thâm Thủy Tỉnh:
Làm như thế nào?
Tây Vô kiên trì giải thích rõ ràng cách làm, cẩn thận tỉ mỉ giảng giải.
Thâm Thủy Tỉnh:
Được rồi, em biết làm hậu kỳ bài hát chứ?
Cậu vốn định trả lời không, nhưng bản thân lại do dự gõ.
Tây Vô:
Biết một chút.
Thâm Thủy Tỉnh:
Tôi hát một bài, em giúp tôi làm hậu kỳ, được không?
Tây Vô:
Được.
Đối với lời nhờ vả của Thâm Thủy Tỉnh, Tây Vô luôn sảng khoái đáp ứng. Điều này cũng giúp cậu lấy thêm được hảo cảm của Thâm Thủy, Tây Vô trong mắt anh là một hậu kỳ tốt bụng nhiệt tình.
Sau khi chat với Thâm Thủy Tỉnh, Tây Vô lại gõ cửa tìm tới một em gái chuyên làm hậu kỳ bài hát quen biết đã lâu.
Tây Vô:
Tiểu Mễ, cô có thể dạy tôi chút phương pháp đơn giản làm hậu kỳ bài hát không?
Nói thế này, hậu kỳ kịch và hậu kỳ bài hát khác nhau ở kỹ thuật chuyên môn. Nhưng mà Tây Vô cũng có kinh nghiệm làm hậu kỳ rồi, muốn học hậu kỳ bài hát rất dễ.
Tiểu Mễ Phạn:
Sao vậy, tự nhiên muốn mở rộng lĩnh vực hậu kỳ của cậu à? Không phải nói vì muốn tập trung nâng cao kỹ năng hậu kỳ kịch nên không tốn thời gian vào cái khác sao?
Tây Vô:
Thế cô có dạy không?
Cậu trực tiếp nói thẳng, không để ý tới châm chọc của Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ Phạn:
Dạy, tất nhiên có dạy. Trước đây tốt xấu gì cũng đều là tôi làm phiền cậu, lần này tôi cam tâm tình nguyện dạy cậu. Tôi gửi giáo trình cho cậu, chậm rãi xem đi.
Nhận được tài liệu, Tây Vô bắt đầu chăm chú đọc.
Đèn trong phòng ngủ lé loi tia sáng mờ mờ, Hoa Tử Thạc vừa đi WC trở về nhỏ giọng nhắc nhở: “Đã trễ thế này, Tiểu Hi sao cậu không ngủ đi?”
“A, đợi một lát nữa.” Ngô Hi nói nhỏ, giọng có chút nghẹn.
Hoa Tử Thạc xoay người chui vào ổ chăn, vừa ngả đầu đã ngủ.
Cậu nhìn giường đối diện, không khỏi lo lắng: “Đã khuya rồi, sao cậu ấy còn không trở về?” Gần đây số lần chạm mặt Quý Thâm Ngạn càng ngày càng ít, buổi tối thời gian anh về phòng ngủ cũng ngày càng trễ, cậu không thể không nhớ nhung.
Duỗi người một cái, đôi mắt xót xa, Ngô Hi vỗ nhẹ lên hai má cho tỉnh tái, lần thứ hai đeo tai nghe điện thoại vào, mở phát âm thanh.
Ca khúc trữ tình từ trong tai nghe truyền tới, giọng hát thật ôn nhu.
Cậu ta, còn có một mặt nhu tình đến thế. Bài hát này là 《 Mùa chờ em
(1)》, một ca khúc rất chậm rãi nhẹ nhàng, có chút đau đớn bi thương.
Tây Vô biết thỉnh thoảng Thâm Thủy Tĩnh cũng sẽ hát chơi vài bài, nhưng từ trong khúc nhạc có thể nghe ra giọng hát của anh không tệ, mỗi nhịp thở chuyển âm đều rất tự nhiên, cả bài hát rất hài hòa. Một ca khúc hay như vậy, Tây Vô còn lo rằng mình sẽ làm hậu kỳ hỏng nó.
Mở phần mềm bắt đầu khổ chiến, đêm tĩnh lặng, nương theo từng tiếng bấm chuột rất nhẹ, rồi chậm rãi biến mất.
Bốn phía an tĩnh dần.
Đồng hồ báo thức phá tan không gian yên ắng buổi bình minh, do tối qua Ngô Hi ngủ muộn, sáng nay không thể nào dậy nổi.
“Tiểu Hi, tối qua tôi đã bảo cậu đi ngủ sớm rồi mà, mấy ngày nay ngày nào cũng thức đêm, cậu đang cố gắng thi đại học lần nữa sao?” Thực sự là ngay cả thi đại học cũng không cần cố đến thế.
Hoa Tử Thạc cùng Lâm Vũ sáng sớm rửa mặt vệ sinh xong xuôi, rồi anh đứng trước giường Ngô Hi lải nhải. Tuy rằng buổi sáng không có tiết, nhưng mà cần phải sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi hợp lí.
Ngô Hi không có ý muốn trả lời, Hoa Tử Thạc gọi thế nào cũng không dậy, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ai da, gần đây một người đi sống theo múi giờ London, một người đi cả đêm không về, quả là một đôi trời sinh.” Nương theo thanh âm ngày càng nhỏ của Hoa Tử Thạc, cửa bị đóng lại.
Phòng ngủ yên lặng trở lại, Ngô Hi có chút không quen, chậm rãi tỉnh táo.
Chờ khi cậu vất vả rời giường đánh răng rửa mặt, đang định mở cửa ra, thỉnh lìnhg đυ.ng vào người khác.
Ngô Hi thấy Quý Thâm Ngạn quay về phòng ngủ, thế nhưng phía sau anh còn có một ông chú khá lớn tuổi, thêm hai cái va li lớn.
“Đây là?”
“A, cháu là bạn cùng phòng của Tiểu Ngạn sao, chú là ba Tiểu Ngạn.” Ba Quý Thâm Ngạn nhiệt tình chào hỏi.
Quý Thâm Ngạn nhịn không được nói, “Mau lên dọn đi ba.”
Ngô Hi khẩn trương hỏi thăm, “Cậu muốn đổi phòng ngủ sao?”
Quý Chính bất đắc dĩ thở dài, “Đứa nhỏ này nói ở trường học không tiện, muốn ra ngoài thuê phòng ở.”
Ngô Hi ngây ngốc đứng nhìn hai người kia bận bịu dọn dẹp.
Vốn tưởng rằng, dù cho hai người không nói lời nào, nhưng vẫn có thể cùng ở dưới một mái nhà, có thể nhìn thấy anh đã là rất tốt rồi. Anh muốn dọn đi, bao nhiêu nỗ lực của cậu còn có ích gì. Ngô Hi nhìn Quý Thâm Ngạn dọn dẹp rất nhanh, tự giễu bản thân thực khiến người ta ngứa mắt tới mức phải chuyển nhà.
Thảo nào mấy ngày nay Quý Thâm Ngạn không quay về ký túc xá, chắc là ra ngoài thu xếp chuyện thuê phòng. Ngay cả Hoa Tử Thạc và Lâm Vũ cũng không biết chuyện này, huống chi là cậu.
Quý Thâm Ngạn dọn xong, Quý Chính trở lại lo lắng xem còn để quên cái gì không. Trước khi đi, Ngô Hi gọi Quý Chính. “Chú ơi, Quý Thâm Ngạn muốn dọn đi đâu?”
Quý Chính nói ra một địa chỉ, ngại ngùng nói: “Đứa nhỏ này, tính cách khó ở chung với người khác, mới tới trường ở vài ngày đã muốn dọn ra ngoài. Cho chú gửi lời xin lỗi tới hai bạn kia, con trai chú thật không làm cho người khác bớt lo.”
Sau khi tiễn Quý Chính đi, Ngô Hi vội vã gọi điện thoại. Đầu dây bên kia nghe máy, Ngô Hi lập tức nói, “Anh họ, em muốn anh giúp em một việc.”
*Chú thích:
(1) Mùa đợi anh – Lưu Thi Thi