Cuộc sống đại học bắt đầu tiến vào thời kỳ bận rộn, nghênh đón họ là kiếp huấn luyện quân sự, vẫn như trước phải đứng dưới mặt trời đáng ghét mà người người căm hận cùng huấn luyện viên như Diêm vương mặt sắt không chút tình cảm.
Ngô Hi khẽ cắn môi kiên trì, cậu không muốn mới nửa giờ đã ngất, tuy rằng thời cấp ba huấn luyện quân sự cũng từng có lần thân thể không chịu nổi mà ngất. Nhưng giờ tốt xấu gì cũng là sinh viên không thể làm trò trước mặt toàn bộ bạn học mà ngã xuống được.
Mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, quần áo trắng ướt sũng dính chặt vào người. Bởi vì cậu ít khi ra ngoài phơi nắng, lúc này mặt cậu tái nhợt dị thường. Hoa Tử Thạc ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hi, cậu không sao chứ?”
Ngô Hi lắc đầu. Cậu có thể cố gắng được, tuy rằng đầu đã có chút choáng váng.
“Chịu không nổi thì xin huấn luyện viên nghỉ đi, đừng cậy mạnh.” Hoa Tử Thạc lo lắng bồi thêm một cậu, sợ thân thể lung lay sắp đổ của cậu cứ thế ngã xuống.
Ngô Hi nhẹ nhàng ừ một tiếng, lắc đầu vẩy đi từng giọt nước bám trên mặt.
“Bước đều, bước…” Thanh âm của huấn luyện viên vang dội phiêu đãng trong không trung, thế nhưng cậu thấy thân thể ngày càng nhẹ, sau đó cái gì cũng không nghe thấy.
Trước khi ngất đi, chút ý thức còn sót lại, Ngô Hi chỉ nghe Hoa Tử Thạc hô một tiếng thật lớn “Huấn luyện viên!” rồi ngất.
Ngô Hi a Ngô Hi, thật là không có tiền đồ, ngay cả nữ sinh cũng không ngất.
Có cảm giác rất mát mẻ, tiếng quạt điện vù vù quay, Ngô Hi không mở được đôi mắt uể oải, muốn cứ như vậy chậm rãi ngủ, dường như đang hồi tưởng lại những chuyện cách đây rất lâu.
Đó cũng là một ngày hè, khí trời oi bức không gì sánh được. Bởi vì trên người không có tiền, cậu phải đi bộ tới trường. Có thể do nhiệt độ cao mà cơ thể mất nước, cậu cứ thế ngất đi, bất hạnh thay còn ngã vào lưng của người phía trước. Khi tỉnh lại, cậu đang nằm tại chòi nghỉ mát trong trường, mà bên cạnh cậu có một người.
“Cho cậu.” Thanh âm ôn nhuận thật dễ nghe. Chờ khi Ngô Hi hồi phục tinh thần, một chai nước đá được đưa ra trước mặt cậu. Người nọ chỉ đưa vậy rồi bỏ đi, cậu thậm chí không kịp nói lời cảm ơn. Thế nhưng đã khắc sâu hình dáng người nọ tới tận đáy lòng.
Rất tuấn tú, cũng rất lạnh lùng. Cảm giác khó mà tiếp cận được.
Cảnh vật trước mắt có chút mờ, dần dần cũng trở nên rõ ràng, là phòng ngủ quen thuộc. Ngô Hi ngồi dậy, Hoa Tử Thạc nhanh chóng qua: “Đã bảo cậu khó chịu thì phải báo với huấn luyện viên. Nhìn cậu xem, còn cậy mạnh.”
Ngô Hi ảm đạm cười.
“Được rồi, cậu để cậu ấy nghỉ ngơi đi.” Lâm Vũ kéo Hoa Tử Thạc lại, miễn cho anh lải nhải lắm lời.
Cậu nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm một bóng dáng. Không có.
Sớm đã biết điều này, vốn cậu tưởng rằng, là bạn cùng phòng còn có thể nhận được một chút quan tâm. Ngô Hi ngủ thật lâu, tiểu thuyết nhàm chán cũng đọc gần xong, Ngô Hi mở máy tính lên QQ.
Cậu cài đặt riêng một nhóm tên cho anh, avatar xám xít. Cũng có thể chỉ là ẩn thân mà thôi.
Tây Vô rất ít khi vào trong nhóm QQ, bởi vì hầu hết kịch cậu tiếp đều là kịch một kỳ, không cần phải tăng thêm thành viên tổ kịch. Cậu tiện tay mở nhóm tổ kịch 《 Bóng lưng 》phát hiện bên trong có ba, bốn người. Xem ra tốc độ của Miên Hoa Bào
rất nhanh, chủ dịch và hiệp dịch hẳn đã tìm gần đủ.
Trên trang baidu đã có topic kịch, dù nhận hậu kỳ nhưng Tây Vô chưa từng xem, lúc này mới bớt chút thời gian xem một chút. Tên nhân vật là Trình Thành cùng Trầm Tân Liên. Cậu nhìn ID người vào vai Trầm Tân Liên trong tổ kịch – Thủy Mạt.
Tây Vô biết người này, Thủy Mạt tuy rằng gia nhập giới võng phối không lâu, nhưng vì âm sắc, diễn đạt biểu cảm không tệ, hơn nữa Miên Hoa Bào
nhiều lần ở trước mặt cậu khen người ta, Tây Vô tự nhiên có ấn tượng sâu sắc.
Cậu khó nén nổi đố kị, thật tốt, bọn họ là CP, chí ít là quan hệ người yêu ở trong kịch. Cậu lắc lắc đầu, nghĩ lung tung cái gì. Phải biết rằng, trong giới võng phối, số lượng CV vô cùng đông đảo, tất nhiên không chỉ có một, hai người từng làm CP với Thâm Thủy, khó mà hẹp hòi cùng ghen tị với chừng ấy người.
Rất buồn. Đấy là cảm giác của Tây Vô khi đọc chương một. Tác giả không viết văn án nên không thể biết rõ ràng đây là một câu chuyện như thế nào, nhưng ngay từ chương một đã có đoạn độc thoại của Trầm Tân Liên: “Tôi thích anh ấy, nhưng sẽ không cho anh biết tôi đối với anh thật tốt”. Một câu nói đơn giản nhưng lột tả hết cõi lòng thầm mến chua xót. Có lẽ là đồng cảm, dù cậu cũng không thực sự là thầm mến, lúc đó cậu đã sớm đem tinh thần hăng hái đi thổ lộ, chỉ là đối phương hoàn toàn không để cậu trong lòng, vậy cũng tính là yêu thầm nhỉ.
Xem xong vài chương, Tây Vô quả nhiên rất thích chủ dịch thụ. Tuy rằng tính cách quái gở, nhưng làm gì cũng cố chấp muốn chết, tựa như chính cậu.
Trình Thành – Thâm Thủy Tỉnh:
Đạo diễn, không phải cô hẹn giờ này Pia kịch sao. Mau lên một chút, giờ tôi đang ở ngoài, chút nữa về phòng ngủ không thể Pia được.
Vừa nhìn thấy lời của Thâm Thủy trên nhóm, Tây Vô lập tức trả lời theo phản xạ.
Hậu kỳ – Tây Vô:
Có thể vây xem không?
Trình Thành – Thâm Thủy Tỉnh:
Hoan nghênh vây xem =V=
Đạo diễn – Lam Sắt:
Yêu cầu lầu trên đừng làm nũng, các tiểu công tiểu thụ mau chóng ra đây, tới YY của nhóm kịch. Đạo diễn lấy roi hầu hạ.
Coi như phúc lợi không tệ đi.