“Anh họ!” Ngô Hi vừa mở cửa ra, thấy rõ tình hình bên trong lập tức hoảng hốt la lên. Không kịp phản ứng gì, Ngô Tử Ý vội vàng đẩy người bên trên mình ra, sau đó mau chóng mặc lại quần áo.
Tiêu
Ngôn Nam vô tội nhìn Ngô Tử Ý.
“Anh họ, sao hai anh không khóa cửa?” Ai mà ngờ được ban ngày ban mặt mà họ cũng làm cái gì, xem ra khi anh họ của cậu ở nhà thường không cấm kị.
Ngô Tử Ý cười cười, đổ hết trách nhiệm cho Tiêu
Ngôn Nam: “Cái tên này cứ như dã thú trong mùa động dục ấy.”
“Nè nè, Ý, cũng phải có sự phối hợp của em thì anh mới làm được chứ.” Tiêu
Ngôn Nam tủi thân nhìn Ngô Tử Ý.
“Được rồi, trước mặt Tiểu Hi anh chú ý đúng mực cho em.” Da mặt Ngô Tử Ý đâu thể so với người đàn ông của anh ta.
Tiêu
Ngôn Nam đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, nói với Ngô Hi: “Bữa trưa ăn ở nhà hàng mới mở đối diện đi, anh Ngôn Nam mới khách.” Vừa mới nói đã bị Ngô Tử Ý bắt bẻ: “Lời vô nghĩa, chẳng lẽ muốn bắt Tiểu Hi mời.”
Nhìn bọn họ thân mật làm nũng, Ngô Hi lập tức nghĩ tới Hoa Tử Thạc và Lâm Vũ, dường như hai người họ cũng như thế này, nhất thời không nhịn nổi bật cười, làm cho Ngô Tử Ý tưởng rằng mình bị chê cười, mãnh liệt trừng mắt với Tiêu
Ngôn Nam. Đều là lỗi của anh!
Thức ăn xong xuôi, Tiêu
Ngôn Nam thấy Ngô Tử Ý chỉ chăm chăm gắp rau, liền gắp một miếng thịt bỏ vào bát anh.
Ngô Tử Ý trực tiếp từ chối: “Đừng.” Sau đó gắp lại vào bát Tiêu
Ngôn Nam.
“Giảm béo cái gì, em rất gầy, bị người ta nói béo có một câu mà đã để bụng rồi.” Tiêu
Ngôn Nam bắt đầu thuyết giáo.
Ngô Tử Ý bĩu môi: “Em không chịu được.”
“Ăn thịt đi, anh còn chưa ghét bỏ em mà.” Ánh mắt Tiêu
Ngôn Nam mang theo tia cảnh cáo.
Ngô Hi thấy anh họ mình thoáng cái liền yên lặng căm giận cắn thịt, sùng bái nhìn Tiêu
Ngôn Nam. Anh Ngôn Nam thật là lợi hại.
Quay sang Ngô Hi, Tiêu
Ngôn Nam dùng vẻ mặt hiền hòa của anh trai nhà hàng xóm nói: “Tới nào Tiểu Hi, em cũng ăn nhiều thịt một chút, em gầy quá.”
“Vâng, cảm ơn anh Ngôn Nam.”
Cơm nước xong, Ngô Hi tạm biệt hai người, bởi vì buổi chiều còn có tiết học ở trường.
Chưa tới cửa phòng học, Hoa Tử Thạc đã nhảy ra trước mặt cậu.
“Tiểu Hi Hi!” Ngô Hi ngẩng đầu nhìn Hoa Tử Thạc nước mắt lưng tròng thật giống như chú cún cưng đang vẫy đuôi làm nũng trước mặt chủ nhân.
Cậu biết Hoa Tử Thạc muốn hỏi cái gì.
“Qua.”
“Tiểu Hi Hi, tôi yêu cậu chết mất!” Hoa Tử Thạc kích động hô lớn, còn thiếu điều ôm chầm lấy Ngô Hi, “Cậu không biết đâu, tôi ghét nhất là số học, các môn khác nhất định không thành vấn đề.”
Ngô Hi nhìn bộ dạng Hoa Tử Thạc như trút được gánh nặng, có chút hiếu kì: “Thi lại đâu có nghiêm trọng như vậy.”
Hoa Tử Thạc ngồi xuống nghiêm chỉnh một chút: “Cậu biết không, ông tôi nói nếu như kỳ thi này tôi trượt môn nào sẽ không đồng ý cho tôi cùng Tiểu Vũ đi suối nước nóng.”
Hóa ra động lực chính là cái này.
Ngô Hi nghĩ cậu với Quý Thâm Ngạn dọn ra ngoài, Hoa Tử Thạc với Lâm Vũ ở lại, dường như quan hệ càng trở nên keo sơn thắm thiết ngọt ngào ân ái hơn.
Mà lúc này, trên mặt Hoa Tử Thạc cũng tràn đầy mong ước được bay luôn tới suối nước nóng.
“À mà Tiểu Vũ đâu?”
Hoa Tử Thạc với Lâm Vũ lúc nào cũng như hình với bóng, lần này có mỗi Hoa Tử Thạc, thật đúng là hiếm thấy.
Hoa Tử Thạc gãi gãi đầu, ho khan một tiếng: “Tiểu Vũ khó chịu, đang nghỉ ngơi trong phòng.”
“Khó chịu?” Ngô Hi hỏi lại, nói lẩm bẩm: “Đang yên đang lành sao tự nhiên lại khó chịu?” Chợt cậu nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng mất tự nhiên của Hoa Tử Thạc, trong lòng bỗng mở mang ra nhiều.
Không ngờ Hoa Tử Thạc từ trước tới nay mặt dày như thế mà cũng có lúc ngại ngùng.
Ngô Hi chỉ có thể thay Lâm Vũ thiện chí nhắc nhở Hoa Tử Thạc: “Cậu phải tiết chế một chút.”
“Ai bảo Tiểu Vũ nhà tôi quá mê người.” Hoa Tử Thạc vui tươi hớn hở cười, “Tiểu Hi, tôi về trước đây.” Đột nhiên anh nghĩ tới còn có việc quan trọng, vội vã phất tay tạm biệt.
“Không lên lớp à?”
Hoa Tử Thạc quay đầu lại hô lớn, “Bùng thôi!”
Nhìn Hoa Tử Thạc đắm chìm trong bể tình ngọt ngào, Ngô Hi thật lòng mong sao họ có thể hạnh phúc mãi mãi. Đây là lời chúc phúc chân thành nhất của bạn bè.
Quan tâm cái gì, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Ngô Hi lắc đầu, đi về phía phòng học.
Khi Hoa Tử Thạc trở về phòng ngủ, Lâm vũ đang hoang mang bối rối cúp điện thoại.
“Gọi điện với ai thế?” Hoa Tử Thạc hỏi.
“Ừm… Là hội trưởng bảo em chạng vạng tới hội học sinh.”
Vừa nghe tới hội trưởng, Hoa Tử Thạc rất không cam tâm. Từ sau khi Lâm Vũ tham gia vào hội học sinh, anh có cảm giác bị gạt bỏ. Hội trưởng kia không có việc gì cũng gọi tới quấy rầy Tiểu Vũ, Hoa Tử Thạc cứ thấy là cáu giận. Huống chi tên hội trưởng đó không phải là nữ, mà là nam. Vậy nên, Hoa Tử Thạc càng nhìn càng không vừa mắt tên hội trưởng chưa một lần gặp mặt kia. Mỗi lần anh muốn tham gia hội học sinh, Lâm Vũ lại sống chết không cho.
Thấy anh lầm bầm vài tiếng biểu đạt mình đang giận, tâm trạng của Lâm Vũ cũng tốt lên, mặt tái nhợt bất đắc dĩ cười nói: “Anh ghen thật đáng yêu.”
“Cái gì mà đáng yêu. Người đàn ông của em rất MAN có biết không!” Hoa Tử Thạc lập tức cãi lại, đây chính là vấn đề quan trọng liên quan đến mặt mũi đàn ông cùng chuyện ai trên ai dưới. Sau đó Hoa Tử Thạc cười gian, “Tiểu Vũ đỏ mặt mới là đáng yêu nhất.” Nói xong liền thò tay vào chăn nhẹ nhàng sờ mông Lâm Vũ, thành công khiến mặt cậu đỏ bừng.
Hoa Tử Thạc cực kỳ yêu vẻ mặt xấu hổ của Lâm Vũ. Bình thường trước mặt người khác, Lâm Vũ làm việc lạnh lùng, không nói không cười, sau lưng mọi người lại có thể thưởng thức phong thái khác của cậu, Hoa Tử Thạc càng thêm quý trọng.
Mà cũng chỉ có lúc này, con báo nhỏ Lâm Vũ mới biến thành thỏ trắng, thu lại một thân lạnh lùng sắc sảo.
“Anh mua thuốc mỡ rồi, bôi giúp em nhé.” Hoa Tử Thạc vừa nói thế, mặt Lâm Vũ lại càng đỏ hơn, xấu hổ nói: “Không cần, em tự mình bôi.”. Rồi định lấy thuốc mỡ trên tay anh.
Hoa Tử Thạc đương nhiên không chịu bỏ qua, buông tha cho cơ hội tốt ơi là tốt này.
“Em không làm được đâu, để anh, ngoan nào.”
Vốn Lâm Vũ còn muốn từ chối, nhưng thấy vẻ mặt nhu tình của Hoa Tử Thạc, cậu không chịu nổi.
Người đàn ông này, đang lo lắng cho cậu.
Hoa Tử Thạc cẩn thận xốc chăn lên, chậm rãi kéo qυầи ɭóŧ màu đen của Lâm Vũ xuống. Tuy rằng ngày hôm qua hai người làm thật lâu, anh cũng có chút mạnh tay, tối qua khi xử lí vết thương đã thấy sưng đỏ, nhưng tới giờ thấy một mảng xanh tím cùng vết thương đã kết vảy, Hoa Tử Thạc thật đau lòng.
Mình quá không biết kiềm chế rồi.
Người ở dưới lúc nào cũng chịu đau nhiều hơn mình, sao anh lại không kiềm chế du͙© vọиɠ một chút chứ.
Tay nhẹ nhàng lướt qua khe mông cậu, dường như đang xoa bóp. Xúc cảm lạnh lẽo khiến Lâm Vũ rùng mình.
Lúc này Lâm Vũ đưa lưng về phía Hoa Tử Thạc, chỉ cảm thấy ánh nhìn của anh không chuyển, cứ chằm chằm dán vào nơi đó, cậu bất an giật mình, nhắc nhở nói: “Mau bôi thuốc cho em đi.”
Khẽ động một cái lại khiến Hoa Tử Thạc nhìn thấy hết cảnh đẹp. Cái miệng nhỏ hé ra hợp lại, tựa như một nụ hoa đang nở rộ, mê hoặc người ta đi hái.
Hoa Tử Thạc nuốt nước bọt, trong lòng nhắc nhở mình không được xằng bậy. Thuốc trên ngón tay nhẹ nhàng bôi vào vết thương.
Bởi vì đột nhiên bị lạnh, Lâm Vũ rêи ɾỉ một tiếng.
Tư thế này, thanh âm này, Hoa Tử Thạc không bình tĩnh nổi.
Có cái gì đó chậm rãi di chuyển phía sau, cảm giác rất ướŧ áŧ. Chờ tới khi Lâm Vũ nhận ra, cậu vội vàng ngăn cản: “Hoa Tử Thạc, bẩn lắm đó anh biết không?”
Người phía sau không đáp lại, chỉ lật người Lâm Vũ để cậu đối diện với anh. Hai chân Lâm Vũ bị gác lên vai Hoa Tử Thạc. Anh ngồi giữa hai chân cậu, cúi người bắt đầu động tác dưới hạ thân.
Ngón tay mảnh khảnh Hoa Tử Thạc tiến vào bên trong, hương vị nhàn nhạt như sữa truyền ra, mang theo khí tức da^ʍ mỹ.
“Tiểu Thạc, đừng mà…” Tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng d*m thủy tí tách, “Đừng mà…”
Hoa Tử Thạc rất săn sóc tránh đi vết thương, đầu lưỡi linh hoạt xâm chiếm từng tấc lãnh địa của Lâm Vũ.
“Bẩn…” Cậu thấy Hoa Tử Thạc không chịu nghe mình nói, không chịu dừng động tác. Lưỡi anh giống như con rắn, ở trong cơ thể cậu linh hoạt ngọ nguậy. Thẳng tới khi bụng nảy lên một trận nóng bừng, sau đó dần tiêu tán xuống dưới, Hoa Tử Thạc mới đứng dậy. Bên mép anh vẫn còn vương sợi trắng bạc, rất dâʍ ɭσạи.
“Tuyệt đối không bẩn.”
Ánh mắt đầy nhu tình mật ý nhìn thẳng vào cậu.
Trong mắt Lâm Vũ có một phần nặng nề, một phần thương tâm cùng khổ sở. Cậu mở to mắt, dường như muốn nhìn Hoa Tử Thạc phần của cả cuộc đời.
Cậu chủ động vươn tay ôm lấy cổ anh, ngồi lên người Hoa Tử Thạc.
Quần áo của hai người đã sớm bị cởi bỏ thô bạo, thân thể trắng nõn còn có vết cào hồng và tơ máu, không thể nghi ngờ đối với Hoa Tử Thạc, đây là sự hấp dẫn mãnh liệt.
Khi hiểu ra ý đồ của Lâm Vũ, Hoa Tử Thạc lo lắng ngăn cản: “Chỗ đó của em còn bị thương.”
Động tác ngồi xuống hơi ngừng lại.
Lâm Vũ lắc đầu, đôi mắt bị sương mù giăng kín, thanh âm thống khổ áp lực từ trong miệng tràn ra, thân thể lập tức hạ xuống.
“Tiểu Vũ.”
Sau đó là chậm rãi di động, tiến dần đến cao trào, phân phân hợp hợp.
Cuối cùng, hai người lại một lần nữa ngã xuống giường.
Ở dưới lớp chăn, hai bàn tay kết hợp chặt chẽ, tựa hồ như đang ẩn nhẫn điều gì.