Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bông Hoa Cao Ngạo

Chương 2: " Thánh tử " nhất định phải vô dục vô cầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bầu không khí yên tĩnh một cách đáng sợ.

Diệp U đứng bất động tại đó, hận không thể lập tức bỏ chạy. Lục Tẫn nghe được âm thanh, ánh mắt theo đó nhìn sang, hai mắt giao nhau.

.....

Thời gian dường như ngừng lại, ngẫu nhiên chỉ có cơn gió thổi bay mái tóc cùng với làn váy của Diệp U, như gợn gió lướt qua mặt hồ phẳng lặng, linh động đến mê người. Diệp U rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng nhặt lên bái thϊếp, che lấy trước mặt mình.

" Xin lỗi đã quấy rầy "

Cô nói xong bước thật nhanh ra ngoài viện, cùng lúc đó ở gian phòng kia có người đi ra.

Người đàn ông họ Chung thấy cô muốn rời đi, bèn gọi lại.

" Tiểu Diệp, cháu muốn đi đâu? Không xin chữ nữa à? "

Diệp U dừng bước, nghĩ đến việc làm hỏng chuyện mẹ cô dặn, cô không biết lúc về sẽ bị thu thập như thế nào. Trong lòng một phen đấu tranh dữ dội, cuối cùng vẫn là thoả hiệp quay trở lại.

Cô ngồi xuống chiếc ghế khoảng cách xa nhất so với ghế chính kia, cúi đầu nhìn xuống đất cũng không quên cầm bái thϊếp che mặt lại.

Người phục vụ lúc này đi tới, hơi cúi người về phía cô, lễ phép cầm lấy bái thϊếp trong tay cô.

" Cảm ơn "

Diệp U: "..."

Sáu bái thϊếp trong sảnh đều được người phục vụ cầm đi, chỉnh tề bày sang một chỗ. Diệp U lặng lẽ hơi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Lục Tẫn đang nhìn mình. Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, dùng tay vuốt vài sợi tóc hòng che mặt mình lại.

Cứu mạng, hắn khẳng định nhận ra mình! Cô đời này liền coi như xong.

" Nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ, chúng ta liền bắt đầu "

Người đàn ông đứng tuổi đứng bên cạnh Lục Tẫn mở miệng nói.

Diệp U lúc này cũng không có tâm tư chú ý đến ông ta nói cái gì, chỉ loáng thoáng biết là lát nữa sẽ bốc thăm bằng ống thẻ. Cô từ đầu đến cuối không nói lời nào, ngược lại người ngồi ngồi đối diện với cô lại có ý kiến.

" Phức tạp như vậy? Liền trực tiếp ra một cái giá, bao nhiêu tiền? "

Diệp U liếc anh ta một cái, người này là đi vào sau cô, lúc cô tới không có nhìn thấy hắn. Người này Diệp U có biết, anh ta họ Mã, cô đã gặp anh ta hai lần trước đó.

Mã Chí Hoa lời vừa nói xong, Lục Tẫn không có lên tiếng, người đàn ông bên cạnh hắn mở miệng nói:

" Mã tiên sinh, sơn trang có quy tắc của sơn trang "

" Quy tắc?"

Mã Chí Hoa bật cười một tiếng.

" Các người cũng thật biết nói đùa, như vậy đi, tôi đến đây không phải để cầu bùa hộ thân, tôi đến đây là muốn Lục tiên sinh viết thư pháp cho tôi "

Người phụ nữ ngồi cạnh hắn nhìn nói:

" Anh Mã còn hiểu biết thư pháp? "

Mã Chí Hoa kinh thường nói:

" Này có cái gì mà không hiểu? Tôi biết Lục tiên sinh là học trò của Trịnh sư phụ, hiện ông ấy đã ngừng viết chữ, chữ của ông ấy giờ khó mà cầu được. Cũng may còn có Lục tiên sinh, hắn là truyền nhân của thầy Trịnh, chữ viết cũng có giá trị "

Người phụ nữ kia cười cười không nói tiếp, chú Hỉ mở miệng nói:

" Mặc kệ xin chữ hay gì, đều phải rút thăm để quyết định "

Mã Chí Hoa khẽ hừ một tiếng, âm thanh mang đầy vẻ bất mãn.

" Chẳng qua chỉ là chữ thôi sao, thật đúng là đem mình giá "

Diệp U cau mày, cũng không để ý tới việc che mặt, nhìn Mã Chí Hoa ở đối diện đâm chọc một câu.

" Đúng vậy a, chỉ là mấy chữ thôi, nếu không chính anh liền tự viết đi, chạy tới nơi này làm cái gì? Vừa rồi cũng leo núi đi, dễ chịu không? "

Cô khẽ cười một tiếng, Mã Chí Hoa mặt lập tức đỏ bừng, với tính cách của hắn hẳn là sẽ mắng chửi đôi câu, nhưng hắn nhận ra Diệp U, biết cô là người Diệp gia, cho nên cười như không cười nhìn lại nói:

" Diệp tiểu thư, mắc mớ gì tới cô? Tôi vừa rồi thấy không phải cô rời đi rồi sao, sao bây giờ lại nhàn rỗi quản chuyện bao đồng thế? "

Diệp U chống hai tay lên ghế bành, ngồi vững vàng nói:

" Tôi hiện tại lại không muốn đi, vừa rồi người ta nói, mặc kệ xin chữ hay gì đều phải rút thăm, nhiều thêm một người như tôi, anh rút thăm càng thêm khó trúng, tôi lại càng muốn ở lại "

" Cô... "

Mã Chí Hoa chuẩn bị nổi giận, nhưng nghĩ lại, lại hướng Diệp U cười.

" Cô nếu rảnh như vậy, không bằng đi tìm thêm mối làm ăn đi, nghe nói công ty con của cô về mặt tài chính hiện đang thiếu? Có muốn tôi góp vào chút vốn không? "

Diệp U khoé miệng khẽ giật. Từ hồi đại học, cô cùng với Cao Giai Vũ có thành lập một công ty về game. Lúc đó bọn họ có tổng cộng bảy người. Cô phụ trách việc viết văn án, Giai Vũ mang theo những người còn lại phụ trách việc thiết kế game, về phần lập trình đều là các sinh viên năm cuối của khoa máy tính phụ trách.

Bởi vì lúc đó tài chính có hạn, các cô chỉ làm một cái máy trò chơi. Lúc tốt nghiệp cung là lúc cho phát hành máy, chỉ là không ngờ nó lại hot như vậy, sản xuất vài lần vẫn hết hàng, lúc đó bọn cô kiếm được một khoản kha khá. Diệp U thuận thế mở một công ty quy mô lớn hơn, bắt đầu làm game trên điện thoại. Nhưng làm trên điện thoại quả thực tốn kém hơn so với Diệp U tưởng tượng, số tiền bọn họ kiếm được lúc trước toàn bộ đều ném vào trong đó, mà chính bọn cô cũng ném cả tiền của bản thân vào. Lúc trò chơi muốn thử nghiệm lần hai thì tài chính đã không còn....

Cô nhìn Mã Chí Hoa mím môi cười nói:

" Không nhọc anh Mã bận tâm, về mặt ttiền bạc tôi tự khắc sẽ giải quyết, anh vẫn là đem số tiền đó đi mua chữ của Lục tiên sinh đi. A, quan trọng nhất là phải rút thăm trúng "

Mã Chí Hoa giật giật khoé miệng, còn muốn nói điều gì đó, liền bị chú Hỉ đánh gãy.

" Mã tiên sinh, nếu ngài không đồng ý, tùy tiện có thể rời đi "

Mã Chí Hoa cau mày lại, mặc dù không mấy vui vẻ, nhưng vẫn ngồi xuống.

Diệp U nhìn thấy miệng không hỏi đắc ý nở nụ cười, sau đó lại có cảm giác Lục Tẫn bên kia đang nhìn chằm chằm cô.

Cô vội vàng dùng tay che mặt lại, ngồi trở về.

Lục Tẫn dời tầm mắt, mở miệng nói câu đầu tiên.

" Nếu mọi người không còn dị nghị gì khác, vậy chúng ta liền bắt đầu "

Âm thanh lạnh lùng êm tai kia, thật đúng như trong cảm nhận của cô.

Quá trình rút thăm rất đơn giản, mỗi người ở đây đều đánh dấu số trên bái thϊếp, con số đó tương ứng với số được khắc trên thẻ tre. Rút trúng số một số trên thẻ tre đó thì coi như trúng thăm.

Chú Hỉ đem ống tre đến bên cạnh Lục Tẫn, Lục Tẫn nhìn lướt qua, từ bên trong lấy ra một thẻ tre, cụp mắt xuống, đọc con số trên đó.

" Ba "

Phục vụ ở bên cạnh đến xem bái thϊếp, nhìn Diệp U nói:

" Chúc mừng Diệp tiểu thư trúng thăm "

Diệp U vừa rồi nhìn Lục Tẫn đến mê mẩn______ cô không biết động tác rút thăm của anh cũng đẹp mắt như vậy.

Diệp U không kịp phản ứng " a " lên một tiếng.

Chú Hỉ nhìn cô nói:

" Diệp tiểu thư mời đi bên này "

" A, được "

Diệp U vội vàng đứng dậy đi theo.

Sảnh bên trong có một chiếc bàn chuyên dùng để viết, trên đó bày toàn bút mực và giấy. Lục Tẫn liền đứng tại bàn, dáng người cao dong dỏng, bên hông thêu viền vàng đen càng khiến cho vòng eo của anh càng đẹp.

" Có mang theo lá bùa không? "

Lục Tẫn có chút nghiêng đầu, nhìn col hỏi.

" Có mang "

Diệp U thu hồi tầm mắt, từ trong túi xách lấy ra túi thơm có đựng lá bùa mà mẹ cô đã chuẩn bị sẵn. Túi thơm cùng lá bùa này là mẹ cô là từ trong chùa cầu được.

Cô đang định mang đến cho anh thì chú Hỉ ngăn lại.

" Diệp tiểu thư, liền giao cho tôi đi "

" Vâng... "

Diệp U đem đồ trong tay giao cho chú Hỉ, sau đoa nhìn ông ta đưa cho Lục Tẫn.

Lục Tẫn gạt giấy vẽ bùa trên bàn ra, cầm bút lông chấm một ít mực.

" Muốn viết chữ gì? "

Diệp U nói:

" Hoà, gia đình mọi điều hoà thuận "

" Được "

Lục Tẫn lên tiếng, nâng bút viết.

Diệp U nhón người lên nhìn, lúc này cô mới ngửi được trên người anh có mùi thơm sảng khoái của cây tùng.

Không giống mùi nước hoa, lại giống như là xông hương mà ra.

" Được rồi "

Lục Tẫn đề chữ xong, liền đem bút lông đặt đặt xuống. Nét chữ nhanh chóng khô lại, Lục Tẫn đem lá bùa cất vào trong túi thơm, rồi đưa tới cho chú Hỉ.

Chú Hỉ lại chuyển qua cho cô.

".... Cảm ơn "

Diệp U đem túi thơm bỏ vào trong túi xách.

Một bên có người hướng Diệp U cung kính nói:

" Diệp tiểu thư, mời "

Ngón tay anh ta chỉ hướng ngoài cửa.

"..."

Những người còn lại đều đã sớm rời đi từ trước, Diệp U được dẫn tới tận cổng của sơn trang.

Trước khi rời đi, cô liếc nhìn hướng cánh cổng sau lưng, rồi mới quay người rời đi.

Về đến nhà không được bao lâu, mẹ cô cũng trở về. Biết tin cô trúng thăm, vui mừng nhìn cô cười.

" Thật may, lão Chung đi tận hai lần đều cầu không được, con đây là khởi đầu tốt đẹp a "

" Haha.. "

Diệp U miễn cưỡng cười hai tiếng, đem túi thơm giao cho mẹ cô. Nhiệm vụ cuối cùng cũng xong, nhưng cô không có rời đi mà đứng yên tại chỗ, Lục Lệ Lan hỏi:

" Con có chuyện gì? "

" Cái kia, con muốn hỏi một chút, liền là cái kia... "

" Cái nào? Có chuyện gì cứ nói thẳng, chớ có dông dài "

Diệp Lệ Lan cầm lấy túi thơm, nhìn cô một cái.

Diệp U ho khan một tiếng, mắt nhìn sang hướng khác.

" Liền là cái kia vị Lục tiên sinh đi, hắn so với thánh tử thánh nữ trong tiểu thuyết đều không khác nhau lắm, nhất định phải vô thanh tâm quả dục, còn phải là một thân sạch sẽ. Con muốn hỏi một câu là, nếu anh ta không còn sạch sẽ nữa thì sau đó chữ viết của anh ta có còn linh nghiệm không? "

"..."

Diệp Lệ Lan hiếm lắm mới có lúc trầm mặc, bà nhìn Diệp U mang đầy vẻ khó hiểu.

" Sao con lại hỏi vậy? Vị Lục này từ nhỏ đến lớn đều sống tại sơn trang. Phàm là những người quen biết anh ta đều nói anh ta rất có phẩm hạnh "

" Con không phải hoài nghi ngờ phẩm hạnh, ý con là.... "

Diệp U cân nhắc từ ngữ.

" Mọi người đều nói anh ta không gần nữ sắc, nhưng mọi người đâu biết anh ta đến cùng có phải người như vậy không? Chẳng lẽ lại núp dưới giường nghe lén? Nếu anh ta không phải như vậy, không phải công sức bỏ đi uổng phí à? "

Diệp U nói xong, Diệp Lệ Lan càng trầm mặc lâu hơn.

" Vậy con vì cái gì mà cảm thấy anh ta không phải? Con cũng núp dưới gầm giường nghe lén? "

" Con đương nhiên không có nghe lén "

Diệp U phủ nhận một cách dứt khoát.

Cô chẳng qua chỉ là người trong cuộc thôi.

" Vậy con còn ở chỗ này nói nhiều như vậy? "

"..."

Diệp U trầm mặc một hồi, rồi nói:

" Bằng không như này, mẹ tải App chống nói dối đi* "

( * tên app gốc là: 国家反作 mình tra nó ra là " chống gian lận quốc gia ", vốn từ mình hạn hẹp nên để là ' chống nói dối ' ai biết thì góp ý giúp mình).
« Chương TrướcChương Tiếp »