Chương 1: Lục tiên sinh trong lời đồn

Cuối tháng ba, mùa xuân vẫn còn vương lại đâu đó.

Ánh nắng của buổi sáng nhẹ nhàng xuyên qua từng tầng mây, rơi xuống những cánh hoa đào, cả thành phố giống như bừng sức sống mới.

Tại đây trong chiếc giường lớn mềm mại, Diệp U khẽ nhíu lông mày mà chậm rãi mở mắt ra.

Nhưng rồi qua hai giây sau, đôi mắt kia lại một lần nữa khẽ nhắm lại.

Nhẹ nhàng nắm lấy chăn rồi hít một hơi thật sâu, Diệp U lấy hết can đảm mà mở mắt ra thêm một lần nữa.

"..."

Thật ổn, người đàn ông nằm bên cạnh không phải là giả.

Một bên mành cửa bị gió hất lên khẽ tung bay, những tia nắng khẽ lọt vào khuôn mặt đầy đẹp đẽ của người đàn ông này.

Diệp U trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh những giọt mồ hôi chảy xuống từ cằm anh ta.

.... Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, giật mình tỉnh ngủ!

Người đàn ông kia đang ngủ say lại bởi vì động tĩnh của cô mà khẽ rên một tiếng, động tác trong tay Diệp U khẽ cứng đờ, bên tai vang vọng của tiếng thở dốc ái muội của anh ta đêm qua.

Diệp U bỗng chốc vành tai chợt đỏ, ôm chăm không dám cử động.

Người đàn ông kia lông mi lúc này khẽ run, rất nhanh lại yên lặng trở lại.

Diệp U khi chắc chắn là anh ta vẫn chưa tỉnh dậy, vội vàng rón rén rời giường, lấy tốc độ nhanh nhất có thể mà mặc quần áo vào. Mặt còn không kịp rửa đã vội đeo khẩu trang, buộc vội mái tóc, liền cầm lấy túi xách và giày cao gót, chân trần chạy ra khỏi phòng.

Dãy hành lang quen thuộc, Diệp U biết rất rõ đây là nơi mình thường hay lui tới.

Đêm qua cô tổ chức sinh nhật tại đây.

Lúc đang một mạch chạy đi, cô bất ngờ đυ.ng phải người phục vụ đang đi tới.

" Thành thật xin lỗi cô! "

Người phục vụ kia bị doạ đến nỗi miệng xin lỗi không ngừng, nhanh chóng ngồi xuống giúp cô nhặt đồ vật rơi vương vãi trong túi xách của cô.

" Không có vấn để gì "

Diệp U nhét di động vào túi, lưng dựa vào tường đi giày cao gót vào, ngước mắt nở một nụ cười trấn an người phục vụ.

Người phục vụ thần sắc lúc này không còn được tự nhiên như trước, giống như có chút sợ Diệp U mà nói:

" Thật sự vô cùng xin lỗi, khụ, Diệp tiểu thư là đang chuẩn bị rời đi sao? "

Động tác lúc này của Diệp U chậm lại một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng xỏ cho xong giày cao gót, có chút xấu hổ cười một tiếng.

" Tôi mang khẩu trang rồi mà anh vẫn nhận ra được tôi sao? "

" Nhận ra, tiểu thư có một đôi mắt đặc biệt... đẹp "

Phục vụ nói đến đây vành tai thoáng đỏ, anh ta nhanh chóng chuyển đề tài.

" Có cần tôi giúp cô lái xe ra bên ngoài không? "

" Được rồi, cảm ơn "

Diệp U nhẹ gật đầu rồi đi vào thang máy.

Về đến nhà, Diệp U lén lút đi về phòng của mình. Mở ra cho mình một bồn nước nóng, rồi ngâm mình vào đó.

" Hô..... " thở ra một tiếng, dây thần kinh căng cứng bây giờ cũng được thư giãn.

Lúc rời khỏi giường cô có chút khó chịu, nhưng lúc ngồi trên xe cô nhớ lại được mọi chuyện đêm qua. Hôm qua là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của cô, Cao Gia Vũ mở cho cô một bua tiệc sinh nhật, còn nói gì mà để cho cô thoát khỏi kiếp độc thân nên đặc biệt có mời rất nhiều những anh chàng đẹp trai đến.

Mặc dù Diệp U có uống rượi, nhưng đối với những anh chàng kia đúng là không để ý đến, về sau bị cuốn lấy có chút phiền nên đã viện cớ ra ngoài đi vệ sinh, cũng không nghĩ tới lại có người cũng theo đi ra.

Diệp U đau đầu nghĩ cách thoát khỏi hắn, thì bỗng nhìn thấy chàng trai soái ca đẹp ngời ngời kia.

Diệp U chưa bao giờ gặp được chàng trạ nào lại đẹp trai như vậy, mặt mày lạnh lùng, vóc dáng cao ráo, môi mỏng khẽ mím tràn đầy vẻ cấm dục quyến rũ đến mê người.

Quả thực rất hợp gu của Diệp U.

Anh ta giúp cô giải vây, sau đó.... Làm như thế nào mà lên tận trên giường rồi?

A... Này là do chính mình mượn rượu lôi kéo người ta.

Trong đầu chợt loé lên chính mình tối qua như thế nào túm cổ áo người ta, xấu hổ tới mức đem mình nhấn chìm vào trong nước.

Cứu mạng a! Diệp U cô hai mươi mấy năm qua giữ mình trong sạch mới không phải dạng người như vậy!

Nước nóng ùng ục bốc lêm bọt khí, Diệp U lại hồi tưởng đến vòng eo thon gọn kia, đôi chân thẳng tắp kia, làn da nóng bỏng kia.

.... Kỳ thật, chỉ là tình một đêm với nhau thôi mà? Tại sao cô lại phải bỏ chạy?

....

Lại đem chính mình nín thở trước đó, cuối cùng cô cũng bước chân ra khỏi bồn tắm.

Trên bàn trang điểm lúc này điện thoại vang lên không ngừng, Diệp U đang lau khóc liếc qua một cái, đưa tay nhấn mở tin nhắn của Cao Giao Vũ.

" Tối qua như thế nào? Có nhìn trúng tiểu soái ca nào không? [ icon cười xấu xa ] "

" Mình thấy hình như Hứa Dực rất thích cậu, còn muốn từ mình lấy phương thức liên lạc với cậu lận "

Diệp U đối với người này có chút ấn tượng, chính là cái người đêm qua theo mình đi ra ngoài. Khoé miệng khẽ giật vài cái, cầm di động nhắn lại.

" Cậu cho anh ta rồi? Cao Giai Vũ mình cảnh cáo cậu, về sau đứng mang đến những người này đến chỗ mình nữa "

Cao Giai Vũ: " Này là đến một người cũng không nhìn trúng? " [ icon chống cằm ]

Diệp U: " Tên Hứa Dực kia, tối qua cuốn lấy mình không chịu dứt, kém chút theo tới tận nhà vệ sinh nữ! Không cho phép cậu đưa phương thức liên lạc của mình cho hắn "

Cao Giai Vũ: " Hahaha, thật hả? Sớm biết có chuyện này thì mình đã ở lại lâu hơn một chút rồi "

Diệp U: " Đây là đang nói tiếng người sao? " [ icon mỉm cười ]

Cao Giai Vũ: " Hahahaha "

Cao Giai Vũ: " Cậu biết không, tên Hứa Dực kia ánh mắt có chút cao, còn không phải là do Diệp mỹ nữ chúng ta có sức hút? Cậu nhìn bản thân xem, trời sinh mặt mày quyến rũ, bất kể nam nhân nào mình chằm chằm cậu ba giây cũng đều cầm lòng không nổi " [ icon đầu chó ]

Diệp U: " Này thì mình biết, nhưng có phải cậu đã đem phương thức liên lạc cho hắn không? " [ icon mỉm cười ]

Cao Giai Vũ: "... Biết, biết, yên tâm đi không có đưa cho hắn "

Cao Giai Vũ: " Bất quá tối qua thật sự không nhìn trúng ai sao? "

Ngược lại thì có một người.

Bất quá Diệp U lại không có nói, rất nhanh chỉnh đốn lại tâm trạng, quay trở lại với chuỗi công việc thường ngày.

Nửa tháng sau, Diệp Lệ Lan gọi Diệp U đến.

Diệp U nhìn mẹ của mình, lông mày không khỏi khẽ nhăn lên.

" Xin chữ? "

" Đúng vậy "

Diệp Lệ Lan nhấp nhẹ một ngụm trà, không nhanh không chậm gật đầu một cái.

" Ngày Lục tiên sinh đã định rồi, hôm đó mẹ phải họp hội đồng nên con đi đi "

"... Làm sao xin? "

Diệp Lệ Lan từ trên bàn cầm lấy một bái thϊếp, đưa cho Diệp U.

" Bái thϊếp cũng đã viết xong, con cầm nó lên núi rồi sau đó tự lo liệu "

... Thật là nhiều nghi thức.

Diệp U nghĩ vậy liền mở bái thϊếp ra.

" Sơn trang suối nước nóng Lộc Minh? Nghe quen quen, nghe đồn vị kia một thân tu dưỡng tốt, thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, viết bùa hộ mệnh rất linh nghiệm? "

" Ừ " Diệp Lệ Lan không nhiều lời, khẽ ừ một tiếng.

Diệp U đem bái thϊếp khép lại, nói với Diệp Lệ Lan:

" Mẹ, người không cảm thấy đây là nói quá lên sao? Này là vì muốn lừa tiền? "

Diệp Lệ Lan nhìn con gái một lúc, lại nâng chén trà nói:

" Cái kia Tôn tiểu thư sự tình lại là giả? Cô ta ngày ấy gặp phải tai nạn xe, lái xe liền chết ngay tại chỗ, ấy vậy à cô ấy chỉ bị thương nhẹ chút, bác sĩ còn nói giống như kỳ tích "

Diệp U khẽ a một tiếng.

" Bởi vì trên người cô ấy mang theo bù hộ mệnh cho Lục tiên sinh viết? "

" Loại chuyện này có tin hay không cũng được "

Diệp Lệ Lan một miệng trách móc tới.

" Mẹ chính là để con đi xin chữ, con còn ở đây không chịu, liền nói con có đi hay không? "

" Đi đi đi đi, con đi "

Diệp U liêm tục gật đầu.

" Bất quá con nghe nói từ sau vụ kia người đến đó xin chữ cũng rất nhiều đi "

" Là thật "

Diệp Lệ Lan thổi nhẹ tách trà, ngữ điệu trở lên nhẹ nhàng hơn.

" Lúc đầu Lục tiên sinh là nhất quyết không viết, nhưng kia có người lại kiên trì tìm hắn, hắn không còn cách nào khác chỉ có thể ra một cái quy định chọn ngày tốt, viết chữ cho người hữu duyên "

" Cái gì gọi là người hữu duyên? "

Diệp U gạ giọng hỏi.

" Bốc thăm "

Diệp U câm nín.

Diệp Lệ Lan ánh mắt lại nhìn tới, Diệp U cầm bái thϊếp tranh thủ thời gian chuồn đi.

" Con sẽ đến đó đúng hẹn "

Ba ngày sau, tại chân núi Lộc Minh, cô chỉ muốn tát cho bản thân mình một cái.

Mẹ cô sao lại không có nói đến đây thì phải leo núi!!!

Nhìn dãy cầu thang này không thấy được điểm dừng, Diệp U cảm thấy may mắn vì bộ váy đang mặc phối với đôi giày cao gót bệt.

" Cô bé, cháu là muốn nên núi ngâm suối nước nóng sao? "

Một a di tầm khoảng năm mươi tuổi từ phía sau đi đến, thấy Diệp U đứng đó liền tò mò hỏi.

" À, dạ vâng "

Diệp U nhìn thấy a di này người đầy tinh thần, mơ hồ gật đầu cái.

" Vậy vừa hay cùng nhau đi, ta cũng là đến sơn trang ngâm suối nước nóng "

A di này bèn mời Diệp U đi cùng, Diệp U lưỡng lự rồi cũng đi theo.

" A di, này là phải leo bao nhiêu lâu ạ? "

" Này a, tong phải leo 365 bậc thang, cũng không tính là cao "

"...." Vậy mà lại nói không cao.

Diệp U vẫn chưa từ bỏ ý định gặn hỏi:

" A di, này còn có con đường nào khác không ạ? "

A di kia nhìn cô một cái, hướng cô cười cười.

" Cô bé lần đầu tới nơi này à? "

" Cũng được xem là vậy ạ "

" Vậy chắc hẳn cháu không biết, sơn trang còn có nhiều quy củ nữa đâu "

A di một bên leo núi, một bên giải thích.

" Này gọi là đường kiên trì, đi tới sơn trang này vừa vặn xem bản thân có chịu được hay không, nếu chịu không nổi thì lên sơn trang những quy củ kia lại càng chịu không được "

Nghe đến lời này, Diệp U chợt nhớ tới biển gỗ lúc nãy, trên đó viết << Suối nước nóng Lộc Minh ra vào có quy tắc >>, bất quá lúc đó không để ý nhiều.

" Sơn trang này cũng thật nhiều quy củ đi "

Diệp U lẩm bẩm.

" Nếu nếu đi đứng không tiện hay gặp người có bệnh ở tim không thể hoạt động nhiều thì phải làm sao, vậy chẳng phải không xứng để đến sơn trang này sao? "

" Dĩ nhiên không phải "

A di dừng lại, tay chỉ vào con đường khuất ở trong núi nói:

" Ở đằng kia có một con đường, ô tô có thể đi vào, đó là đặc biệt dùng cho những người mà cháu vừa nhắc tới, mà muốn đi con đường đó thì phải nói trước với Lục tiên sinh, nếu không cửa cũng không có mở "

Diệp U leo một mạch tầm mười phút, tốc độ leo đã không còn theo kịp với người a di kia, a di quay đầu nhìn cô, mười phần chung khí cười cười.

" Người trẻ tuổi thể lực không tốt a, mới leo được một quãng đã thở dốc rồi "

Diệp U chống nạnh đứng tại chỗ nghỉ ngơi một chút, cùng a di nói:

" A di, ngài đi lên trước đi, không cần đợi cháu, cháu chậm rải đi lên là được "

" Vậy ta đi trước, cháu chú ý oan toàn "

" Cảm ơn a di "

Nhìn a di rời đi, cô liền cảm thấy thật may mắn vì bản thân đi sớm hơn nửa tiếng, nếu không sợ leo đến nơi đã trễ giờ hẹn.

Thật vất vả mới leo lên đến đỉnh sơn trang, cô điều chỉnh lại hô hấp, bước vào cổng sơn trang.

Tiến vào liền thấy một vườn hoa rộng rãi, còn có cả cái kia núi giả ao nước quang cảnh, xuyên qua vườn hoa, liền nhìn thấy sơn trang tiền sảnh. Người phục vụ sảnh trong bộ lễ phụ màu xanh nước biển nhìn thấy cô bèn chủ động chào hỏi.

" Chào cô, cô có muốn đặt chỗ không? "

Diệp U liếc nhìn bảng thẻ trên ngực người nọ, liền giao bái thϊếp ra.

Người phục vụ nhận lấy bái thϊếp, mở ra nhìn qua một chút bèn đưa lại cho cô.

" Mời đi qua bên này "

Diệp U gật đầu, theo phục vụ hướng sơn trang đi đến. Trong trang cảnh sắc phi thường xinh đẹp, mà lại mười phần yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng chim đang hót. Đi được một lát, Diệp U được dẫn đến một sân riêng biệt. Đi qua vòm tường sân, một toà nhà cổ nguy nga lập tức thu hút sự chú ý của Diệp U.

" Cái này thiết kế cũng thật bắt mắt "

Diệp U nhịn không được mà lấy điện thoại ra chụp vài tấm.

Phục vụ dẫn Diệp U đi được nửa hàng lang, thấy cô có hứng thú bèn dừng lại giới thiệu.

" Mái nhà này kiểu Yết Sơn*, được nát bằng ngói tráng men vàng, xung quanh lại trang trí thêm ngói tráng men xanh. Ở hai đầu cũng tráng men có hình những con chim. Ở đây lớn nhất chính là con phượng hoàng, đằng sau là rồng với sư tử "

(* từ gốc của nó là 歇山, mà mình tra từ 歇 ra chữ Yết nên mình đặt luôn. Kèm theo đó câu miêu tả này khó đối với mình nên mình lược đi khá nhiều)

Diệp U bên này vừa nghe vừa gật đầu.

" Loại kiến trúc này khéo khi chỉ có ở thời xưa mới có a? "

" Gần như vậy "

Phục vụ cười gật đầu.

" Đây cũng là một trong số tòa nhà chính của sơn trang, Lục tiên sinh dùng nơi này để tiếp các vị khách quý "

Bên này Diệp U chụp một vài tấm hình đơn giản, liền đi theo phục vụ vào trong sảnh. Trong phòng cũng đến nhiều người, khi cô bước vào mọi người đều hướng cô mà nhìn đến. Diệp U cũng vô thức đánh giá họ, những người này mặc dù cô không có biết nhưng nhìn cách ăn mặc cũng đoán được họ đều nằm trong tầm lớp thượng lưu.

" Tiểu Diệp, sao cháu lại tới đây? "

Một người mặc trung sơn tiến đến hỏi:

" Mẹ cháu đâu? "

" Chú Chung khoẻ "

Diệp U chào hỏi người đàn ông kia một tiếng, rồi mới trả lời.

" Mẹ cháu vướng phải buổi họp, không tới được liền bảo cháu tới đây nha "

" Vậy cũng tốt "

Chú Chung cười nhẹ.

" Cháu hẳn là lần đầu tới đây, vừa vặn tham quan một chút đi "

" Dạ, ở đây xây cũng thật đẹp mắt "

Diệp U nhìn bốn phía, liền bị gọi về phía bên kia.

" Tiểu Diệp, cháu qua đây nhìn, này là sảnh uyên ương "

Diệp U tò mò lại gần, mới phát hiện bình phong đem phòng chia thành hai.

" Cháu vừa tiến vào chính là Diêu Hương sảnh, tên lấy từ hai câu thơ: ' Xa biết không phải tuyết / vì hương thoảng đâu đây* '. Diêu Hương sảnh có một khoảng sân trồng không ít hoa mai, mùa đông có thể tại đây mở tiệc thưởng mai "

(* Hai câu thơ này mình cop nguyên ở bản convert)

Xong lại chỉ sang bên trái.

" Kia gọi là Lâm Thúy Sảnh, được đặt theo ' Thúy đóng giai nhân gặp nước lập*' "

" Cho nên cảnh quan bên này là ao sen sao? "

" Không sai, đáng tiếc lại chưa đến mùa sen nở "

Cả hai cùng nhau đi hướng Lâm Thúy sảnh đi ra ngoài, một mảng ao sen lập tức đập vào mắt.

" Thật đẹp "

Diệp U đứng tại lan can nhìn, dù bây giờ chưa phải mua sen nở, nhưng nhìn một đàn cá koi bôi lội tung tăng dưới tán lá sen cũng khá đẹp mắt.

" Đợi đến mùa hè, hoa sen sẽ nở, Lâm Thúy sảnh này không chỉ hưởng gió mát mà còn có thể thưởng thức hoa sen "

" Thật vậy "

Diệp U nói tới đây thì thấy có người đi tới nói:

" Hai vị, Lục tiên sinh đã đến, mời hai vị tới Diêu Hương sảnh "

" Cảm tạ "

Diệp U đi theo phía sau hắn trở về Diêu Hương sảnh, quay đầu liền thấy một người đàn ông mặc áo màu trắng đang ngồi trên ghế chủ vị.

*

" Lạch cạch "

Nhìn thấy người đàn ông này, Diệp U trực tiếp đem bái thϊếp làm rơi xuống đất.

(* đã lược bớt phần miêu tả nam chính bị lặp)