Chương 34: Cô Sẽ Quan Tâm Tới Việc Tôi Không Thoải Mái

Trương Diễm bất giác thẫn thờ một lúc, ngạc nhiên vì cô lại có những lời nói như vậy.

Hoặc là nói, những tư tưởng mà ở độ tuổi này của cô không nên có.

Tuy rằng không phải ở độ tuổi thanh xuân, nhưng cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đáng lẽ nên hướng tới một tình yêu đẹp như chuyện cổ tích.

“Cậu chưa từng thích ai sao? Ví dụ như mấy ngày không gặp sẽ nhớ, hoặc là cậu đang làm chuyện gì đó, cũng sẽ đột nhiên nhớ tới một người, cậu chưa từng sao? Một lần cũng không?” Trương Diễm không tin, đều là người, sao có thể không có cảm xúc gì được.

“Không có.” Thẩm Thanh Lan trả lời một cách chắc chắn, sợ cô ấy đang suy nghĩ về vấn đề này nên đã chuyển chủ đề: “Cậu và Thẩm...... cậu và bạn trai quen biết nhau thế nào vậy?”

Cô vốn dĩ muốn nói tên Thẩm Thanh Kỳ, nhưng ý thức được mình đã lỡ lời nên đã đổi lại.

Tâm tư Trương Diễn bắt đầu bay bổng, như là đang nghỉ tới chuyện gì rất xa.

Cảm xúc bi thương ngày càng nhiều: “Lúc mình 17 tuổi, bố mẹ đang làm việc tại công xưởng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sự cố lần đó đã dẫn tới thương vong cho mười mấy công nhân, chủ thầu không đền nổi nên đã lén bỏ trốn, lúc đó em gái mình mới có mười tuổi....

Từ đó chỉ có mình và em gái sống dựa dẫm vào nhau, mình cũng trở thành người gánh vác cho gia đình, ra ngoài làm thêm kiếm tiền duy trì cuộc sống.

Năm 18 tuổi em gái đỗ đại học, sau đó lại giành được một suất học bổng, nhưng gia đình mình không có tiền.

Vì tiền đồ của em gái, mình bất đắc dĩ nghe theo lời người lạ giới thiệu tìm đến quán câu lạc bộ, đương nhiên mình tới đó không phải làm việc, mình cần một công việc có thể kiếm được tiền nhanh chóng.....ngày hôm đó mình đã gặp Thẩm Thanh Kỳ, anh ấy trả một khoản tiền lớn nhưng lại không cần mình, hơn nữa còn đối xử với mình rất tốt, chiều theo ý mình, mình còn trẻ sao có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của anh ấy, nên mình đã đi theo anh ấy, anh ấy cũng thích mình.

Mình không làm phục vụ, tiền không đủ tiêu, em gái ở nước ngoài cũng cần mưu sinh, đều là tiền anh ấy cho mình, còn nhờ chồng chưa cưới của em gái anh ấy, xin cho mình một vị trí quản lý ở câu lạc bộ.

Rồi vào khoảng một năm trước, anh ấy bắt đầu thay đổi, bên cạnh bắt đầu có những người phụ nữ khác, khá lâu rồi cũng không thèm gặp mặt mình lấy một lần.

Lần gặp mặt trước là anh ấy có chuyện muốn tìm mình.”

Nói tới đây cô nhìn Thẩm Thanh Lan: “Chuyện bỏ thuốc vào rượu chính là anh ấy bảo mình làm, tới bây giờ mình vẫn không rõ, tại sao anh ấy lại bỏ thuốc cho chồng chưa cưới của em gái anh ấy.”

Không chỉ có Trương Diễm không hiểu, Thẩm Thanh Lan cũng không hiểu được.

“Vậy cậu có biết rõ về gia đình của người đàn ông mà cậu yêu hay không?”

Thẩm Thanh Lan ra vẻ hỏi một cách thản nhiên.

Trương Diễm cảnh giác: “Cậu quen anh ấy sao? Tại sao luôn nói những vấn đề về anh ấy vậy?”

Thẩm Thanh Lan giả vờ như không để tâm cười nhẹ: “Mình chỉ hỏi bừa vậy thôi, cậu không muốn nói cũng không sao.”

Đúng là cô muốn nghe ngóng tình hình nhà họ Thẩm từ phía Trương Diễm, tuy rằng cô biết Thẩm Thanh Y có một người chồng chưa cưới rất lợi hại. Nhưng tình hình cụ thể của Thẩm Phong và Lưu Tuyết Mai thì cô không biết.

“Không có gì mà không thể nói, chỉ có điều cậu ra tù chưa được bao lâu, mới không hiểu rõ tình hình thôi, nhà họ Thẩm dựa vào sự phát triển của nhà họ Hạ, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, điều hành một công ty, bây giờ vẫn do Thẩm Phong đảm nhiệm, có điều nghe nói sức khỏe Thẩm Phong không tốt, có lẽ là nhường chức lại cho Thẩm Thanh Kỳ rồi.

Nhà bọn họ cũng rất đơn giản, có hai anh em.

Có hai anh em ư? Trong lòng cô tự giễu, hứ đúng thật nhĩ, bọn họ mới là người một nhà, từ ngày Lưu Tuyết Mai bước vào cửa nhà họ Thẩm, cô và mẹ đều đã trở nên thừa thãi rồi, vì vậy một người thì chết, một người sống thoi thóp ôm lấy thù hận mà sống tới bây giờ, sao cô lại hy vọng họ sẽ nói với người bên ngoài về sự tồn tại của mẹ con cô chứ, thật mĩa mai.

Trương Diễm dường như nghĩ tới điều gì: “Cậu họ Thẩm, tên là Thanh Lan, cậu có quan hệ gì với Thẩm Thanh Kỳ?”

“Trùng hợp thôi, trùng hợp là mình cũng họ Thẩm, trong tên cũng có chữ Thanh.”

Cô nói tựa như không có gì.

Trước kia nhà họ Thẩm chỉ là một gia đình bình thường, không có ai đặc biệt chú ý tới, cô vào tù bốn năm, lại thêm việc nhà họ Thẩm cố ý che giấu, không ai biết cô là người nhà họ Thẩm.



Thẩm Thanh Lan ở bệnh viện với Trương Diễm tới tối.

Trương Diễm nói mình không sao, bảo Thẩm Thanh Lan về trước đi thì cô mới về.

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cô nhận được điện thoại của Nghiêm Cận, bảo cô tới quán rượu Hoàng Đình.

Tắt điện thoại cô đi thẳng tới quán rượu.

Hạ Cảnh Thừa bàn chuyện làm ăn cùng người khác, uống nhiều rượu rồi.

Anh vốn dĩ định chuẩn bị đưa người về biệt thự.

Kết quả nghe thấy Hạ Cảnh Thừa lẩm bẩm một cái tên Thanh Lan nghe rất lạ.

Anh thông minh như vậy, bên cạnh Hạ Cảnh Thừa chỉ có hai người phụ nữ, một người anh biết, tên cũng rất quen.

Người còn lại chính là Thẩm Thanh Lan rồi, đây là lần đầu tiên anh biết cô tên là gì.

Anh cảm thấy tên rất quê, ý nghĩa cũng chẳng tốt đẹp gì.

Thanh Lan chỉ có lá không nở hoa, không phải dự báo cho quan hệ của cô với Hạ Cảnh Thừa sao, có lá có cây lại không có hoa.

Trong phòng bao riêng Mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, Thẩm Thanh Lan vừa vào đã không thích nghi được, không khí bên trong quá ngột ngạt.

Hạ Cảnh Thừa không thèm quan tâm tới hình tượng nằm ểnh ra trên sô pha, cả người toàn mùi rượu.

Vừa nhìn là biết uống không ít.

Thẩm Thanh Lan cau mày: “Sao không khuyên anh ấy một chút, để anh ấy uống nhiều vậy.”

“Tâm trạng không tốt, muốn uống rượu thì ai có thể cản được.” Hạ Cảnh Thừa vốn dĩ không phải là uống rượu mà là dọng rượu vào bao tử luôn rồi.

Đây là lần thứ hai Nghiêm Cận thấy anh say.

Lần đầu tiên là bốn năm trước.

“Đưa về biệt thự sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Khách sạn đi, tôi đã hỏi rồi, chúng ta dìu anh ấy lên là được.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, góp sức đưa Hạ Cảnh Thừa về phòng, phòng rất to, thật ra đây không giống như phòng trong khách sạn, mà càng giống với một căn hộ sang chảnh hơn, một chiếc đèn chùm bằng thủy tinh treo trên trần nhà, tỏa ra những ánh sáng lấp lánh.

Mở cửa phòng ngủ ra, là một chiếc giường theo kiểu tây rất lớn, chiếc chăn có viền vàng, nội thất theo phong cách phương tây cổ đại, hào nhoáng như cung điện của của xử sở hoa hồng.

Những thứ này còn xa xỉ hơn cả biệt thự.

Hạ Cảnh Thừa được đặt xuống giường, anh xoay người, dường như không thấy thoải mái.

Nghiêm Cận nhìn sang Thẩm Thanh Lan: “Cậu chủ có cô chăm sóc rồi, tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi,”

Thẩm Thanh Lan gật đầu.

Nghiêm Cận ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa lại.



Thẩm Thanh Lan nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, hít thở một hơi thật sâu, quay người cởϊ áσ khoác cho anh, Hạ Cảnh Thừa lại không hề phối hợp.

“Anh ngủ như vậy, sẽ không thoải mái đâu.” Thẩm Thanh Lan không làm thế nào được.

Hạ Cảnh Thừa vùi mặt vào chăn, khó chịu nói: “Cô quan tâm tôi có khó chịu không sao?”

Thẩm Thanh Lan thất thần, người này không say sao?

Vẫn còn chưa nghĩ kĩ, Hạ Cảnh Thừa đã nắm lấy tay cô, dùng lực kéo, cô ngã xuống chiếc giường to mềm mại.

Hạ Cảnh Thừa xoay người đè lên thân hình mỏng manh của cô không cho cô cử động, ngón tay vuốt ve đôi môi cô.

Thẩm Thanh Lan chỉ nằm, không dám động đậy.

Thật ra anh đã say thật rồi, không lâu sau đó, anh đã phát ra nhưng tiếng thở đều đặn.

Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng thử gọi anh một tiếng, thấy anh thật sự ngủ rồi mới thờ phào nhẹ nhõm, gạt chân anh ra, cởϊ áσ khoác ngoài của anh.

Anh quá nặng, Thẩm Thanh Lan không xoay được anh, cũng sợ làm anh tỉnh giấc, nên cứ để anh nằm nghiêng ngủ, lo là anh sẽ không thoải mái, Thẩm Thanh Lan còn lấy nước ấm lau mặt cho anh, đắp chăn cho anh.

Lúc cô vừa muốn rời đi, Hạ Cảnh Thừa nắm lấy tay cô.

Không bỏ ra.

Cô chỉ có thể ở lại, kéo một chiếc ghế tới, ngồi bên cạnh giường.

Cô không biết mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

Mặt trời mọc lên phía đông chiếu gọi ánh ban mai xuyên qua những đám mây.

Ánh sáng đầu tiên xuyên qua khe hở trên màn cửa sổ chiếu vào phòng.

Đôi lông mày của Hạ Cảnh Thừa khẽ động đậy, sau đó từ từ mở mắt, vẫn chưa tỉnh hẳn, lại nhắm mắt lại một lúc rồi mới mở mắt ra.

Anh vừa muốn dậy, phát hiện cả người ê ẩm, hơn nữa trên tay còn có thứ gì.

Anh vừa quay đầu, thì nhìn thấy người con gái đang nằm ngủ bên giường, tay cô nắm lấy tay anh.

Lông mi cô rất dài, rất đậm.

Giống như đôi mi của búp bê vậy.

Hạ Cảnh Thừa nằm im không động đậy, yên lặng nhìn cô.

Còn Thẩm Thanh Lan ngủ không được yên giấc.

Mơ thấy ác mộng.

Trong mơ, cô thấy đứa con của mình, cậu bé có một đôi mắt to, nhìn cô cười.

Cô cũng đang cười, đúng lúc cô đang muốn ôm cậu bé vào lòng, cậu bé lại biến mất, bên tai là những lời nói lạnh lùng của y tá.

Con cô chết yểu rồi.

Câu nói này như là một lời nguyền vậy, ăn mòn trái tim cô, khiến cô đau tới mức không thở được.