Có lẽ vì nhắc tới bộ phim này khiến cô nhớ tới một vài chuyện, cũng có thể là vì đã nhìn vào máy tính cả ngày nên từ khi tan làm về đến nhà, đầu Lý Trạch Phân vẫn cảm thấy nặng trĩu, trong lòng có một cảm giác ức chế đến bực bội.
Cô mở laptop có huy hiệu hoàng gia ra, đăng nhập vào tài khoản trên website sau đó lấy bảng viết ở ngăn kéo dưới cùng ra. Nhưng không ngờ kéo hơi mạnh tay nên một mảnh giấy ở ngăn trên đã hé ra ngoài. Tờ giấy lảo đảo trong không trung vài vòng rồi rơi xuống mặt đất. Mi mắt Lý Trạch Phân run lên, động tác cầm bảng viết ngừng lại, cô cúi xuống nhặt tờ giấy lên.
Lý Trạch Phân lật lại mặt trước lướt nhìn qua, lông mày không khỏi cau lại.
Là tờ giấy báo cáo kết quả kiểm tra DNA kia.
Lý Trạch Phân nghĩ chắc chắn mình đã uống nhầm thuốc gì rồi, tay cô mất khống chế cầm lấy điện thoại, chụp lại tờ báo cáo. Sau đó chống đối lại sự chỉ huy của não bộ, cô ấn mở WeChat, lướt xuống khung chat tìm được một người có nickname là “Ngọc” rồi gửi ảnh chụp cho đối phương.
Điện thoại còn chưa kịp thả xuống thì lòng bàn tay đã truyền đến một cơn rung. Cô thấy tim mình hụt đi một nhịp, ấn vào khung chat lúc nãy một lần nữa, không hiểu sao cũng bất giác nín thở.
Điện thoại rung lên đúng là do người kia đã trả lời lại.
— “Đây là cái gì?”
Hai ngón tay cô vô thức đưa vào bàn phím dưới khung chat, nhưng không chuyển động ngay. Lý Trạch Phân mím chặt môi, không hiểu sao trên mặt lại cắt không còn giọt máu.
Ngón tay cái của cô khẽ run lên, chậm chạp ấn từng chữ trên bàn phím đáp lại.
“Có tình cảm với hắn không?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi.
Đến khi Lý Trạch Phân tỉnh táo lại thì tin nhắn đã được gửi đi rồi.
Trên khung chat lập tức hiện lên chữ “Bên kia đang nhập…”
Lý Trạch Phân chỉ cảm thấy bàn tay cầm điện thoại của mình đang run lẩy bẩy, cô nghe thấy rõ hơi thở bản thân đang nặng nề hơn, nhịp tim cũng đang đập liên hồi.
Những “Bên kia đang nhập…” giằng co hơn 1 phút rồi lại biến mất. Khung chat không nhảy lên tin nhắn nào mới cả, giống như người kia không phát hiện ra vấn đề gì, cũng không có ý trả lời lại.
Bàn tay cô run rẩy, mang theo một cảm giác uất ức không thể nói rõ được, gõ tiếp một hàng chữ: “Tại sao lại phải kết hôn với hắn ta?”
Nhưng cuối cùng cô cũng không gửi tin nhắn này đi mà lập tức xóa bỏ sau khi gõ xong. Cô tiện tay thu hồi lại câu hỏi đầu tiên vài phút trước.
Thông báo thu hồi tin nhắn thành công, cả khung chat to như thế chỉ còn lại một tấm ảnh chụp báo cáo kiểm tra mù mờ và một câu hỏi lạnh băng “Đây là cái gì”.
Lý Trạch Phân ném điện thoại lên mặt bàn, khóe miệng cong lên để lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
“A, ha ha, ha ha ha…”
Giọng cười bị đè nén đến u ám vang vọng trong căn nhà rộng chưa tới 60 mét vuông.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng tiếng cười cũng ngừng lại. Lý Trạch Phân ngồi trước bàn đã không còn cong môi nữa, cô cầm lấy bút điện tử rồi bắt đầu viết thư hồi âm lên bảng viết.
Lần lượt trả lời gần 10 bức thư xong, vậy mà thấy được bức thư đáp lại lần 2 hiếm hoi. Thư rất ngắn, chưa đến 50 chữ.
“Tuy nó sẽ không tắt, nhưng nó không thể không tự hỏi mình rằng liệu mọi thứ trước mắt nó có khác đi không, nếu nó không còn là một cây nến nữa.”
Là lá thư kể chuyện ngọn nến kia sao?
Lý Trạch Phân có chút ấn tượng, nhưng vẫn mở lại lịch sử thư từ để xác nhận lại.
Bình thường thì những loại thư ngắn này Lý Trạch Phân sẽ xử lý theo nguyên tác “Chữ bạn ít thì tôi viết ít”, nhưng hôm nay thái độ của cô lại khác, viết một mạch gấp 3 lần số từ để đáp lại, còn dùng theo cách thức kể chuyện của đối phương.
“Trước đây có một cái bóng, từ nhỏ nó đã được dạy rằng trách nhiệm của nó là làm nền cho ánh sáng. Vì thế nó sinh ra ám ảnh với ánh sáng, nếu không có ánh sáng thì sẽ không có nó, nó mãi mãi chỉ có thể phụ thuộc vào ánh sáng, nó không có sự lựa chọn nào khác. Mặc dù ánh sáng chẳng hề ấm áp chút nào. Nhưng nó không thể không tự hỏi mình rằng, liệu mọi thứ trước mắt nó có khác đi không, nếu nó không còn là một cái bóng nữa.”
Ngòi bút đặt trên nút gửi, cô do dự tròn 1 phút rồi nhanh chóng viết thêm 1 câu cuối.
Vì để không bị trả về, vì để duy trì nguyên tắc tích cực, vì để vượt qua xét duyệt.
“Nhưng nếu cứ nhìn vào những chuyện được tạo ra từ mộng tưởng hão huyền như thế thì có ý nghĩa gì? Dù là ngọn nến hay là cái bóng thì cũng chẳng có cách nào thay đổi xuất thân của mình được, nhưng tương lai sẽ là của riêng bản thân chúng.”
——————
Bên này Lan Khâm và Phương Uy vừa về tới văn phòng tạm thời mà Cục điều tra khu Liên Chước dành cho đội điều tra đặc biệt.
“Thế nào rồi?” Anh đi tới bên cạnh Mao Lệ.
Mao Lệ ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính: “Không phát hiện ra gì ở hiện trường vụ án hết, nhưng bên An ninh mạng đã giải được mật khẩu tài khoản SuperrrrNote của Khương Hiểu Ninh rồi. Cô ta quả thật đã tham gia rất nhiều file làm việc chung, nhưng phần lớn đều bị cài đặt sẽ xóa bỏ sau 24 tiếng kể từ khi tạo file nên giờ đã bị xóa hết rồi. Trong chốc lát An ninh mạng không thể hồi phục lại như cũ được, chỉ có thể liên hệ công ty của SuperrrrNote thử thôi.”
“Xóa bỏ sau 24 tiếng ư?” Vạn Sĩ Khải vừa lúc nghe được đoạn này, “Nếu thật sự cô ta muốn vạch trần tội ác như trên phim thì sao lại thần thần bí bí như thế chứ? Cố ý để quần áo của mình dính nhiều máu như thế xem như để thúc đẩy cảnh sát xem đây là trọng án để thúc đẩy điều tra đi. Nhưng kết quả là điều tra tới lại phát hiện ra một đống bài viết như mật mã, vất vả lắm mới tìm ra phần mềm thì đã bị xóa hết đồ bên trong. Đùa gì vậy trời? Lúc còn sống thì không cầm chứng cứ đi báo cảnh sát, tự dưng lại tự ném mạng mình đi, trước khi tự sát thì viết nhật ký lại đi, chẳng phải dễ dàng hơn sao?”
Lan Khâm đã thay đổi cách kể về bộ phim kia để nói với những người cùng phụ trách chung vụ án.
“Có lẽ vì những thứ muốn vạch trần là vết thương lòng của họ, và họ không muốn đối diện với chúng chăng? Vì chướng ngại tâm lý nên cũng không để lại bất cứ văn bản ghi chép nào kể rõ ra.” Mao Lệ nhíu mày, dường như không thích cách nói của Vạn Sĩ Khải lúc nãy, “Thật ra tự sát cũng vì bị dồn vào tình thế tuyệt vọng, không phải là muốn gây chú ý của cảnh sát và dư luận.”
“Tuy nói là thế…” Vạn Sĩ Khải định mở miệng bác bỏ.
Nhưng lại bị Lan Khâm đưa cuộc thảo luận trở về đúng hướng: “Mặc dù file nói chuyện đã bị xóa nhưng ít ra cô ta thường dùng tính năng làm việc chung này như thế thì bên phần mềm cũng có tự động lưu chứ nhỉ?”
“Có chứ.” Mao Lệ khẽ gật đầu, quay lại chuyện chính, “Phần mềm có tự động lưu lại 5 tài khoản thường xuyên cộng tác nhất, có 2 trong số đó là đăng ký bằng số điện thoại. Đã xác nhận danh tính. Một người là Xà Trữ, nam, độc thân, 28 tuổi, nhân viên bán hàng của một công ty sản xuất đèn chiếu sáng, nickname của tài khoản là “Củi mục Gia Cát Lượng”, trùng khớp với
fczgl trên Weibo của Khương Hiểu Ninh. Một người khác tên là Đường Tư Tiệp, nữ, độc thân, 25 tuổi, là một nhân viên công vụ bình thường ở Văn phòng công chứng Vị Nam, nickname tài khoản là “cc”.”
“À, bên Tiểu Tiêu cũng vừa có tin mới.” Phương Uy cầm điện thoại đi tới, “Nickname “Một bát cá” của Dư Uyển trên SuperrrrNote cũng nằm trong danh sách thường xuyên cộng tác với Khương Hiểu Ninh. Nhưng DNA của Dư Uyển không trùng khớp với vết máu trên quần áo của Khương Hiểu Ninh.”
“DNA không trùng khớp… cũng không có gì bất ngờ.” Lan Khâm sờ cằm ngồi lên trên bàn làm việc, “Liên hệ với Xà Trử và Đường Tư Tiệp thế nào rồi?”
“Đường Tư Tiệp đang nghỉ phép, bên đơn vị kia liên lạc không được, điện thoại tắt máy, bạn cùng phòng trọ cũng không biết cô ta đã đi đâu.” Vạn Sĩ Khải đáp lại, “Còn Xà Trử cũng vô cớ nghỉ làm rồi, công ty chỉ biết là vắng mặt chứ chưa liên hệ thử.”
Hai người đều mất liên lạc… Lan Khâm có một dự cảm rất xấu.
“À!” Mao Lệ đột nhiên đứng dậy, “Định vị điện thoại, định vị điện thoại! Có kết quả rồi, định vị điện thoại của Đường Tư Tiệp trước khi tắt máy là ở ngay khu phố cũ!”
“Đi thôi!” Lan Khâm lấy áo khoác trên ghế rồi lập tức đi ra khỏi cửa. Những người còn lại cũng đi theo sát phía sau.
Nửa tiếng sau, họ đã đến tới điểm định vị trên điện thoại.
Đây là một tiệm cắt tóc nằm trong góc khu phố cũ, hình như đóng cửa đã lâu rồi, nhưng do vị trí này quá hẻo lánh nên vẫn chưa bán đi hay cho thuê được. Mặt tiền tiệm vẫn còn treo một tấm bảng hiệu LED có 5 chữ, 3 cái đèn màu trên cửa đã không còn sáng được nữa, đêm khuya đứng đây nhìn cảm giác rất u ám.
Lan Khâm chỉ khẽ chạm vào một chút thì cửa đã mở ra, khóa cửa như đồ trang trí vậy, đúng là không ngại quân tử cũng không ngại tiểu nhân*.
(*) Ý chỉ có cũng như không, ai vào cũng được.Mọi người một tay cầm súng, một tay cầm đèn pin gác lên cổ tay, thận trọng bước vào cửa tiệm. Một mùi máu tươi nồng xen lẫn với mùi hương còn lại trong tiệm cắt tóc xộc thẳng vào mũi khiến ai cũng cảm thấy buồn nôn.
Ở tầng 1 của tiệm này chỉ có vài cái ghế, gương, kéo, không có gì bất thường.
Lan Khâm thủ thế rồi bảo Vạn Sĩ Khải và Mao Lệ ở lại dưới lầu, còn mình và Phương Uy sẽ lần theo cầu thang bên phải để lên lầu. Chân vừa chạm tới cầu thang, dưới ánh đèn pin anh đã thấy một lớp màu đen hoàn toàn khác với màu của cầu thang. Hai người cùng giơ chân lên tránh khỏi vũng nước màu đen đọng lại kia rồi chậm rãi đi lên lầu.
Đèn pin và súng cứ thế chỉ từng hướng…
Đập vào mắt họ là 4 thi thể nằm hỗn độn, khắp sàn nhà vương đầy vết máu đã khô.
Ô… ô… ô… n… g —
Con trùng bay trên xác chết, nhảy múa vui vẻ xung quanh bàn gội đầu và ghế mát xa, mùi hôi thối hành hạ lỗ mũi, còn tiếng kêu thì hành hạ lỗ tai hai người.
Lan Khâm cảm thấy da toàn thân mình tê rần rần, hít ra thở vào vài lần nhưng cuối cùng cảm giác buồn nôn chỉ càng rõ ràng hơn. Anh thu súng lại, cắn răng dứt khoát, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, sau đó đi tới bên tường mở đèn lên.
Đèn nhấp nháy 3 lần, ánh sáng trắng bệch chiếu rọi thảm kịch nhân gian.
4 thi thể đã mục nát, 3 nữ 1 nam, người thì nằm trên đất, người tựa vào tường, người gục đầu vào bàn gội đầu, người cúi trên thành cầu thang. Tất cả đều mang khẩu trang y tế, trên khẩu trang thấm ướt máu, giờ đã khô lại và chuyển sang màu nâu sẫm. Côn trùng thuận theo khẩu trang mà chậm rãi bò vào mắt, lỗ tai, nhiều nhất là trên những vết thương của 4 người.
Miệng vết thương đều được tạo ra bởi một hung khí sắc bén, vị trí bị thường thì không giống nhau, chỉ có vết thương ở cổ là có độ sâu y hệt nhau. Giống như là hẹn nhau cắt ở chỗ đó, sau đó lại không biết tại sao lại biến thành trận hỗn chiến thế này.
Trên mặt đất có vài con dao làm bếp Nhật Bản, giống hệt như con dao mà Khương Hiểu Ninh đã cầm trong tay lúc trước.
Không biết từ khi nào Phương Uy đã đi xuống tầng dưới, báo tình hình lại cho 2 người kia. Dưới lầu truyền tới giọng nói của bọn họ.
Vạn Sĩ Khải: “Bác sĩ pháp y tạm thời ở bệnh viện mà Cục khu Liên Chước mời đã sớm tan làm rồi, giờ tìm họ không tiện lắm. Nếu điều người từ Trung tâm Giám định Cục Vị Nam thì cũng phải hơn 1 tiếng, trước mắt chỉ có thể cho đồn cảnh sát giăng cảnh giới tuyến, đánh dấu và phong tỏa lại hiện trường thôi.”
Trong nháy mắt lúc nghe còn phải đợi hơn 1 tiếng nữa, đột nhiên Lan Khâm hơi hối hận vì đã không dẫn theo Lý Trạch Phân đến đây.